Kiếp trước, Diệp Trần chỉ có hai đoạn tình cảm gút mắc, đoạn đầu tiên là với Đường Thanh Nhã, đáng tiếc sau khi Đường Thanh Nhã bị người hại chết, đoạn tình cảm kia cũng tự nhiên mà chấm dứt Mà đoạn tình cảm gút mắc thứ hai, thì chính là cô gái Mân Côi đang ở trước mắt này! Nhớ rõ ở kiếp trước, hai người cùng là sát thủ Huyết Ảnh Thiên Phạt, cùng nhau chấp hành qua rất nhiều nhiệm vụ, cho nên sinh ra một cút tình cảm. Về sau, vì muốn thoát khỏi khống chế của Mục Thiên Hoa, hai người nghiên cứu ra thuốc giải của Tam Thi thần đan, sau đó mưu phản tổ chức nhưng cũng bị Mục Thiên Hoa điên cuồng đuổi giết. Lại về sau nữa, ở một lần trong vòng vây chặn giết, Mân Côi vì cứu hắn mà chết, đồng thời cũng trực tiếp dẫn Diệp Trần hoàn toàn phát cuồng! Sau khi phát cuồng, Diệp Trần sử dụng cấm dược mạnh nhất thế giới, cuongx ép tu vi của mình tăng lên, sau đó trực tiếp giết trở lại tổng bộ của Huyết Ảnh Thiên Phạt, tiêu diệt Mục Thiên Hoa! Về sau, Diệp Trần nổi cơn điên, trở về Hoa Hạ, gần như giết sạch toàn bộ kẻ thù, cuối cùng cũng bị thế lực khắp nơi truy sát chạy đế đỉnh núi Everest, sau đó nhảy xuống... Nhìn qua cô gái vô cùng xinh đẹp ở trước mắt này, chuyện cũ trước kia, lập tức giống như thủy triều tràn về, bắt đầu thoáng hiện từng cái trong đầu Diệp Trần. Mà lấy tâm cảnh bây giờ của hắn, hốc mắt cũng không thể không hơi đỏ bừng. Tuy rằng hắn cũng nghĩ tới, đời này sẽ gặp lại cô gái này, thế nhưng lại không nghĩ tới một ngày này lại đến nhanh như vậy! Nhìn qua cô gái xinh đẹp trong ngực này đã bị đánh cho ngất đi, Diệp Trần khẽ thở dài một tiếng, bế nàng lên gánh ở trên vai, sau đó thể thể nhoáng một cái, đi tới bên cạnh Tô Lam, một cái tay khác vươn ra ôm lấy cô, cùng đi ra ngoài. ... Chớp mắt một cai, cách Diệp Trần giết chết bốn sát thủ, đã trôi qua được thời gian ba ngày. Hôm đó đưa Tô lam về quán cơm Tô thị, sau khi tỉnh lại, Diệp Trần sợ nàng lo lắng, cũng không nói cho nàng tình hình thực tế, tuy nhiên âm thầm để Đường gia lại phái thêm nhân thủ bảo vệ, hơn nữa lại từ chỗ của Cổ Thuần Dương lấy được một khối ngọc thạch cực phẩm, chế tạo một đôi vòng tay pháp khí phòng thân có thể phòng ngự công kích bằng tinh thần. Còn về Mân Côi, Diệp Trần thì trực tiếp đưa nàng mang về biệt thự số một trong tiểu khu Tử Kim Sơn. Ngày đó, Mân côi đầu tiên là bị Diệp Trần phá vỡ huyễn thuật, tinh thần bị hao tổn, sau đó thế mà lại bị đánh ngất, bị thương quả thực không nhẹ, cũng may không có lo lắng tính mạng. ... "Diệp tiên sinh, vị tiểu thư mà trước đó ngài mang về kia đã tỉnh, tôi đã dựa theo ngài nói, không có nói cho cô ấy biết tình hình thực tế!" Bên ngoài biệt thự, Sở Phi Yên đã thành công bước vào con đường tu chân, đi tới trước mặt Diệp Trần, cung kính mở miệng nói. Hai ngày trước, lúc Diệp Trần mang Mân Côi về, Sở Phi Yên đã từ trong trạng thái bế quan đi ra, đúng lúc Diệp Trần không muốn lộ diện, để Sở Phi Yên thay hắn chiếu cố Mân Côi. Hai ngày này, Diệp Trần suy nghĩ thật lâu, tuy nói đời trước hắn và Mân Côi từng có một đoạn tình cảm, nhưng hai người lúc đó, chẳng qua là trong lúc hoạn nạn qua lại sưởi ấm lẫn nhau mà thôi, rất khó nói có phải là tình yêu chân chính hay không. Huống chi, kiếp trước là kiếp trước mà kiếp này là kiếp này, kiếp này Mân Côi cũng không nhận ra hắn, hắn cũng lòng có thuộc về mình, không muốn lại thêm chuyện. Nghe được Sở Phi Yên báo cáo, Diệp Trần gật đầu, từ trong ngực lấy ra một bình thuốc, đưa tới trên tay Sở Phi Yên, nói: "Cô đi nói cho cô ta biết, đây là thuốc giải của Tam Thi thần đan, cách mỗi bảy ngày thì sử dụng một lần, sau khi liên tiếp sử dụng bảy lần, độc Tam Thi trong cơ thể sẽ được giải trừ hoàn toàn, sau này cô ta sẽ không bị Mục Thiên Hoa quản chế nữa, cũng không cần phải đi làm sát thủ, đi sống một cuộc sống mà cô ấy muốn!" Sở Phi Yên vội vàng đưa tay tiếp nhận, trong đôi mắt đẹp hiện ra vẻ không hiểu chút nào, "Diệp tiên sinh, theo tôi được biết, cô ta trước đó nhưng là muốn giết ngài! Tại sao ngài lại phải cứu cô ấy, hơn nữa chẳng những không cho cô ấy biết là ngài cứu cô ấy, lại còn tùy tiện thả cô ấy đi như thế?" Ngay từ đầu, Sở Phi Yên nghĩ nhầm là Diệp Trần ham muốn sắc đẹp của nữ sát thủ, tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng đối với cách làm của Diệp Trần ít nhiều có chút khinh bỉ, nhưng bây giờ cô ta lại phát hiện, chuyện này so với những gì cô ta nghĩ không giống nhau. Diệp Trần không nói gì, im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Thực ra thì trong cuộc đời của ta, cô ta là một người rất quan trọng..." "Cái gì?" Sở Phi Yên đột nhiên càng nghe càng không hiểu, "Chắc là trước đây Diệp tiên sinh đã có quen biết với nàng? Vậy vì sao cô ta còn muốn giết ngài?" Diệp Trần há to miệng, cuối cùng lắc đầu mỉm cười, "Ở trong đó tình huống tương đối phức tạp, cô sẽ không hiểu được, cô chỉ cần dựa theo lời nói của ta đi làm là được rồi, để cảm ơn, ta có thể lại truyền thụ cho cô một loại đạo pháp, như thế nào, có được không đây?" Sở Phi Yên nghe được điều này, lập tức hết sức vui mừng. ... Bởi vì không muốn gặp mặt với Mân Côi, sau khi Diệp Trần dặn dò Sở Phi Yên xong, đã trực tiếp rời khỏi. Đi một chuyến tới Đường gia trước, sau khi Đưỡng lão sử dụng Tục Mệnh Hồi Xuân Đan, thân thể khôi phục sinh cơ với tốc độ kinh người, so sánh với mấy ngày trước, cả người giống như trẻ lại mười mấy tuổi. "Diệp tiên sinh, cái mạng già này của ta là do ngươi cứu, sau này lão hủ còn có toàn bộ Đường gia, đều lấy tiên sinh như thiên lôi sai đâu đánh đó!" Đường Nghiệp hướng về phía Diệp Trần thật sâu bái một cái, nghiêm mặt nói. Lông mày Diệp Trần nhíu lại, cười nhạt nói: "Đường lão nói quá lời! Có điều ta có một việc còn thực sực muốn mời Đường lão giúp một tay!" Đường Nghiệp lập tức xúc động nói: "Diệp tiên sinh mời nói!" Vẻ mặt Diệp Trần hơi phát lạnh, nói: "Lần này ta được tổ chức sát thủ quốc tế để mắt tới, ta nghi ngờ là Mạc Trường Vân muốn mua đầu của ta, muốn mời Đường lão giúp ta xác minh một chút!" Sau khi nói xong lời này, trên người Diệp Trần không tự chủ tiết lộ ra sát khí. Đối với người muốn hại hắn, hắn từ trước cho tới bây giờ không có khái niệm nương tay! Đường Nghiệp tự nhiên cũng cảm thấy ý đồ của Diệp Trần, không thể không nhíu mày, "Diệp tiên sinh, có mấy lời lão hủ không biết có nên nói hay không?" Diệp Trần cười nói: "Đường lão với ta không cần phải khách khí như vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng!" Đường Nghiệp hít sâu một hơi nói: "Mạc gia, ở tỉnh Thiên Nam là gia tộc lớn thứ hai gần với Vũ gia, thế lực của gia tộc trải rộng khắp ngõ ngách trong tỉnh Thiên Nam, hơn nữa còn có Mạc Tầm Hoan cảnh tới tông sư Hóa Kình tọa trấn, gần như đứng ở thế bất bại!" "Diệp tiên sinh có kỳ tài ngút trời, nếu có thể ẩn nhẫn mười năm, nhất định có thể phân cao thấp với Mạc gia, cần gì phải vội vàng tranh đấu như vậy?" Diệp Trần nghe được lời này của Đường Nghiệp, lập tức cười ha ha một tiếng, "Ý tốt của Đường lão, Diệp mỗ tâm lĩnh! Nhưng Mạc Trường Vân đã coi ta như một kẻ thù nguy hiểm, làm sao sẽ để cho ta chậm rãi lớn lên, mà ngồi xem không để ý tới?" Nói đến đây, Diệp Trần dừng lại một chút, tiếp đó trên người hiện ra một cỗ tự tin cường đại, ngạo nghễ nói: "Huống chi, Đường lão ông quá mức xem trọng Mạc Tầm Hoan và Mạc gia, cũng quá mức xem thường Diệp mỗ! Đừng nói chỉ là một cái Mạc gia nho nhỏ, cho dù là những gia tộc lớn ở kinh đô kia, trong mắt của ta, cũng chỉ là chuyện một chưởng hủy diệt mà thôi!" Nói đến đây, Diệp Trần khoát tay áo, trực tiếp đột nhiên mà đi, để một người Đường Nghiệp ở lại, đứng tại chỗ, ngây người một lúc, qua hồi lâu, mới yếu ớt thở dài một hơi, tự nhủ: "Chẳng lẽ ta thực sự xem nhẹ ngươi sao? Cho dù ngươi là thiên tài đi nữa, cũng chỉ mới 17 tuổi a, hơn nữa còn là lẻ loi một người, làm sao có thể đánh nhau với Mạc gia có quyền thế ngập trời?" P/S: Ta thích nà......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]