Nhìn theo ngoài ánh trăng lại nhìn lấy Mito tuyệt mỹ cơ thể chỉ sau tấm chăn mỏng, Orochimaru như hạ ngoan tâm, mặt đầy nghiêm túc, khoác áo ra đi từ đường cửa sổ, để lại ánh trăng mờ lẻ loi chiếu đầu giường.
Một lúc sau, Mito chống tay ngồi dậy, tấm chăn mỏng theo quán tính mà rơi xuống không thể nào che lại cho nàng đường cong tuyệt mỹ, nhưng nàng cũng không quan tâm, Mito nhìn theo ánh trăng, không biết tại sao nàng cảm thấy buồn như vậy.
“ Oro hãy bình an trở về với ta và con.” Mắt nàng như hàm nước với bao trông mong nhìn về ngoài cửa sổ. Hơn ai hết nàng hiểu được hắn đang gánh vác trách nhiệm gì trên vai, tuy rằng hắn không nói với nàng nhưng nàng hiểu nó rất nặng nề, rất áp lực, Mito không biết san sẻ với Orochimaru thế nào, với trí thong minh của mình, nàng cũng đoán được rằng mình chỉ là gánh nặng cho hắn, điều duy nhất nàng có thể làm được bây giờ là ủng hộ Orochimaru từ hậu phương.
Orochimaru cả người đang thuẫn thân di chuyển trên từng mái cao bỗng nhiên hắn đứng lại trên đỉnh một nóc nhà, quay đầu lại nhìn về gia, sau đó hắn quay lưng đi, không quay đầu lại chỉ để lại lời nói nhỏ. “ Mito xin lỗi.”
Hăn biết thế này là tàn nhẫn, có vẻ như là một người đàn ông vô trách nhiệm, vì công việc bỏ bê vợ con, nhưng biết là vậy nhưng hắn vẫn phải làm, vì một ngày mai không phải lo lắng có thể sống hạnh phúc bên nhau, một gia đình hạnh phúc.
Vượt qua rừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tu-orochimaru-bat-dau/1707167/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.