Lưu Trưng đứng trước gương, chét đầy son phấn lên mặt mình. Cậu đối với kết quả này cũng không hẳn là vừa lòng, cau mày dùng nước tẩy trang lau đi, tiếp tục dùng kỹ thuật trang điểm vụng về của mình múa vẽ lên mặt.
Sau khoảng hai mươi phút tô vẽ, Lưu Trưng vừa lòng nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn cũng có chút giống Tưởng Hinh.
Chỉ không giống nhất chính là dáng người, dáng người Lưu Trưng cao gầy thon dài, ước chừng 1m87, so với cảm giác và khí chất của Tưởng Hinh còn thua một khoảng lớn.
Nghĩ đến chuyện sắp làm, Lưu Trưng oai miệng, có chút thấp thỏm sờ ngực, rất buồn bực.Cậu khó chịu vò đầu bứt tóc, ngồi đại một góc trong căn phòng nhỏ hẹp.
Đút bàn tay vào túi quần, móc ra gói thuốc cùng với bật lửa. Đợi chút, thứ này không thể mang theo nếu không có khả năng sẽ bị phát hiện.
Nghĩ một chút, Lưu Trưng lấy ra một điếu bỏ vào miệng, bật lửa lên hút một ngụm, rồi một ngụm... Sau đó nhanh chóng tiêu hủy mùi khói bằng kẹo cao su vị chanh.
"Đi, lão tử bất chấp tất cả."
Lưu Trưng thử nhe răng ra không khí, vuốt mái tóc ngắn của mình, chuẩn bị ra ngoài. Thật may cho cậu Tưởng Hinh người đàn bà kia thích cắt tóc ngắn, nếu không thật sự không biết làm sao.
Cậu trang điểm trung tính, khuôn mặt lạnh tanh đi xuống, đứng dưới lầu đón một chiếc taxi.
"Chú tài xế, đi núi Long Minh."
Chú tài xế kỳ quái nói: " Buổi tối, cháu một mình đi núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tu-mang-thuoc-cho-minh/2881370/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.