Bởi vì không nhận được tin nhắn của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng cho là đối phương không muốn đi ăn với mình, vì vậy tự đi ăn cơm.
Anh ăn chung với những sinh viên nam khác trong lớp, năm, sáu người hợp lại thành một bàn ở trong căn tin.
Đột nhiên nhận được tin nhắn của Tần Hải Tuấn, hỏi mình đang đâu.
"Haiz." Lưu Trưng yếu ớt thở dài, mọi người chung quanh hỏi anh làm sao vậy, anh xua tay nói không có chuyện gì, rồi cúi đầu trả lời Tần Hải Tuấn: "Anh đang ở trường, vừa nãy hỏi em không thấy em trả lời, nên anh ăn xong rồi."
Tần Hải Tuấn nhắn tiếp: "Địa chỉ, tôi đi tìm anh."
Lưu Trưng thoáng nhướng mi, có chuyện gì xảy ra à, Tần Hải Tuấn mà lại chủ động tìm đến mình?
"Em có làm sao không?" Quan tâm một chút, tiện thể gửi địa chỉ tới.
Lần này Tần Hải Tuấn không trả lời tin nhắn của Lưu Trưng, lập tức lái xe đến cửa trường đại học X, sau đó gọi điện thoại muốn Lưu Trưng ra ngoài.
Từ căn tin đi đến gõ cửa sổ xe Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng không định lên xe: "Có chuyện gì, chiều nay anh có tiết."
Xe cửa hạ xuống, Lưu Trưng nhìn thấy một gương mặt thối ùm.
Nghe Lưu Trưng nói chiều nay có tiết, mặt Tần Hải Tuấn còn thối hơn, sở dĩ cậu đến tìm Lưu Trưng, còn không phải là vì muốn Lưu Trưng ở với mình à.
"Lên xe." Tần Hải Tuấn nói với anh.
"Làm sao vậy?" Lưu Trưng hơi do dự, đi vòng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tu-mang-thuoc-cho-minh/2881362/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.