Lặng lẽ bôi xong trên vết bầm lưng, Lưu Trưng lật người Tần Hải Tuấn quay lại, nhìn thấy khuôn mặt cậu thấm đẫm nước mắt.
"..." Tần Hải Tuấn giơ bàn tay lên che mặt mình ngăn cách ánh mắt của Lưu Trưng.
Nếu như có thể, cậu thậm chí còn mong được biến khỏi trước mắt Lưu Trưng.
Nhưng cậu không biết, Lưu Trưng đang có một bụng cay nghiệt muốn nói với cậu.
Lưu Trưng cũng rất nhẫn nhịn, nhịn đến mức tim gan phèo phổi đều đau, anh nói với Tần Hải Tuấn: "Ngoại trừ khóc, thì em không có lời nào khác muốn nói sao?"
"Anh muốn em nói cái gì?" Giọng Tần Hải Tuấn khàn khàn, hít sâu, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh. Cậu vươn một tay khác nắm lấy đầu ngón tay của Lưu Trưng đang thoa thuốc trên người mình: "Tại sao tới tìm em, anh nói cho em đi."
"Tại sao rất quan trọng à?" Lưu Trưng có hơi phẫn nộ, là loại tức giận muốn đem người này treo lên đánh một trận: "Hiện tại quan trọng nhất, không phải là em nên nói rõ một chút về việc làm của mình hả? Trái lại em nói tôi nghe thử, tại sao không nói tiếng nào mà biến mất? Em xem học hành là thứ gì? Em coi cuộc đời mình là cái gì? Trò chơi hả?"
"..." Rất nhiều câu chất vấn của Lưu Trưng được nói ra, Tần Hải Tuấn khó chịu nhắm mắt lại, yên tĩnh muốn hỏng mất.
"Tôi con mẹ nó, thật sự rất không muốn quản cậu. Tôi vừa nhìn vào dáng vẻ này của cậu đã thấy phiền rồi, phiền đến mức muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tu-mang-thuoc-cho-minh/2881092/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.