Trong phòng, Tần Hải Tuấn nằm trên giường, cởi quần đùi của mình ra chuẩn bị ngủ.
Nhưng nằm trên giường lại không cách nào ngủ được. Cậu vẫn muốn ở trong phòng tắm với Lưu Trưng, nghe chỗ đó xào xào tiếng nước, tâm trạng tuy rằng không được xem là quá ổn, nhưng cũng không còn cảm giác sợ hãi như lúc nãy.
Lưu Trưng đến giống như một mặt đất chân thật, nơi mặt đất khiến hai chân Tần Hải Tuấn có thể đặt xuống.
"..." Cậu vuốt vết bầm trên người mình, cảm nhận được một trận đau đớn.
Tần Hải Tuấn bò dậy kiếm thuốc mỡ bị Lưu Trưng vứt trong phòng, tìm thấy trên giường. Cậu định mở ra bôi cho mình, sau đó suy nghĩ một lúc, lại không mở nữa.
Lưu Trưng đi ra, lập tức nhìn thấy gương mặt một chàng trai tiều tụy, ngồi trên giường chờ anh.
Cặp mắt sưng đỏ như mắc bệnh, thoạt nhìn vừa khủng bố lại thê thảm. Hơn nữa biểu hiện bên ngoài của Tần Hải Tuấn rất suy sút, lông mày kéo thẳng, cả người càng có vẻ vô cùng đáng thương.
"Sao chưa ngủ." Ánh mắt nhìn Lưu Trưng của cậu híp thành một cái khe, sắp không mở ra nổi.
"Bôi thuốc." Tần Hải Tuấn nói với giọng ngáy ngủ, thấy Lưu Trưng đến gần, lập tức đưa thuốc mỡ cho anh, sau đó bản thân nằm xuống.
Lưu Trưng nhận lấy thuốc mỡ, thoa lên những chỗ trước đó chưa thoa, thoa tỉ mỉ một lần. Tiện thể thoa lại những nơi đã thoa trước đó thêm một lần.
"Cổ họng em thế nào, có cần uống nước không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tu-mang-thuoc-cho-minh/2881088/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.