Liên quan đến vấn đề come out, Tần Hải Tuấn không để ý. Những điều cậu quan tâm từ trước đến nay cũng không phải thứ đó, nhưng để tránh Trịnh Hiểu Đông hiểu lầm, cậu vẫn giải thích một chút: "Tao không thích đàn ông, tao chỉ thích Lưu Trưng thôi."
Ngoại trừ Lưu Trưng ra, cậu chưa từng có bất kỳ ảo tưởng nào đối với người đàn ông khác.
"À à, ra là như vậy." Trịnh Hiểu Đông gật đầu, thật ra cậu cũng không ôm định kiến gì với gay, mặc kệ xu hướng tình dục của Tần Hải Tuấn làm sao, cậu đều không ngại: "Vậy anh đó tới tìm mày, vì muốn nối lại tình xưa hay là thế nào?" Trái lại có chút hiếu kì đối với tình cảm giữa hai người đàn ông này.
Tần Hải Tuấn chần chờ gật đầu: "Xem như vậy."
Trịnh Hiểu Đông cao hứng cười: "Một cọc chuyện tốt à nha, mày chấp nhận rồi hả?"
Tần Hải Tuấn lắc đầu một cái, nằm trườn lên bàn do dự và do dự.
Do dự bởi vì sợ, sợ sau đó Lưu Trưng sẽ khiến vết thương của mình càng thêm lở loét. Do dự cũng bởi vì không nỡ, không ra được quyết định hoàn toàn cự tuyệt.
"Tại sao không chấp nhận, mày không thích anh ta?" Trịnh Hiểu Đông kéo ghế lại gần, hai người thì thầm lớn nhỏ.
"Còn yêu, nhưng con người anh ta quá khốn nạn." Tần Hải Tuấn rũ mi mắt nói, bàn tay vuốt ve ngón đeo nhẫn, không biết đang suy nghĩ gì.
"Khốn nạn thế nào? Anh ta đẹp trai như vậy, chẳng lẽ hay đi lăng nhăng?" Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tu-mang-thuoc-cho-minh/2881036/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.