Vào tháng 12, các thành phố phía bắc lần lượt có tuyết rơi.
Lưu Trưng cùng Tần Hải Tuấn, vừa ra khỏi sân bay đã cảm nhận được cái lạnh buốt. Vì thế vội vàng lấy áo lông vũ đã sớm chuẩn bị mặc vào trước, thậm chí còn che kín cả miệng lẫn mặc.
"Lạnh quá." Nắm lấy bàn tay đang đeo găng tay bằng nhung của Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng cảm thán một câu.
"Em chưa từng đến miền Bắc vào mùa đông." Tần Hải Tuấn ngượng ngùng nói, bản thân cậu trước đây sợ lạnh.
Lần này nếu không phải vì lời đề nghị tỏ tình trong tuyết đầy cám dỗ của Lưu Trưng, thì cậu đã không đến rồi.
"Đúng vậy, em sợ lạnh." Lưu Trưng biết tất cả mọi chuyện, anh mỉm cười vuốt ve ngón tay trong lòng bàn tay: "Thời điểm em vừa ra đời, là mùa xuân, xuân về hoa nở, rất đẹp."
"Cuồng tự luyến." Tần Hải Tuấn không chịu được khi Lưu Trưng nghiêm túc nói về những thứ này.
Bởi vì, rõ ràng anh ấy chính là mình.
"Bảo bối, anh tự luyến là chuyện tốt." Lưu Trưng nghiêng đầu cọ cọ vào má Tần Hải Tuấn.
"..." Tần Hải Tuấn giữ đầu anh lại, đẩy ra phía ngoài: "Đứng đắn một chút, hiện giờ là ban ngày ban mặt."
Lưu Trưng dùng ánh mắt u oán nhìn cậu, cảm giác như bị ngược đãi.
Tần Hải Tuấn dời đôi mắt đi nói: "Đi nhanh lên, trở về khách sạn rồi sẽ không lạnh nữa."
Bởi vì khách sạn có máy sưởi, sau khi trở về bọn họ cởi áo lông, nhân tiện Lưu Trưng vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tu-mang-thuoc-cho-minh/2881030/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.