"Sau đó thì sao?" Tôi tiếp tục hỏi. "Sau đó thì người này biến mất. cha em nghe ngóng mới biết. Đúng là mẹ hắn bị bệnh tiểu đường nhưng đã qua đời từ 3 năm trước!" Hà Tích Duyên nói đến đây có chút ủy khuất nhìn cha mình: "Em lúc đó cũng có nói một chút. nhưng cha không nghe..." "Được rồi Tích Duyên, cha nuôi cũng là hảo tâm. Chỉ là người này quá ghê tởm. Hắn là ai. Tên gì, Ở đâu, anh tìm hắn tính sổ!" Tôi hiểu cách làm người của Hà Đại Lực nên không nói gì thêm! "Lỗi Lỗi. Bỏ đi, đều là thân thích, làm như vậy họ hàng người ta khinh ta!" Hà Đại Lực lắc đầu nói. Đi qua một ngõ nhỏ đen tối, lại vòng qua mấy lượt cầu thang, Hà Tích Duyên mới gõ cửa, một lát sau bên trong truyền đến thanh âm của mẹ nuôi: "Ai vậy? Là ông Hà sao?" "Mẹ. là con và cha đã trở về!" Hà Tích Duyên nói. Cánh cửa két một tiếng đã mở ra. mẹ nuôi nhìn thấy tôi thì lập tức nhiệt tình: "Lỗi Lỗi. sao con lại tới đây. mau vào nhà đi, con xem điều kiện không tốt lắm. trong phòng..." "Chào mẹ nuôi!" Tôi hỏi: "Không cần dọn đâu, chỉ cần ngồi được là được rồi!" "Đều tại lão Hà. trước đã bảo không bán nhà rồi vậy mà còn bán. Ai!" Mẹ nuôi u oán nói. "Mẹ nuôi, cha nuôi cũng nói với con rồi, bán thì đã bán. với lại không bán thì sau này cũng không ở nữa! " Tôi nói. "Không ở nữa?" Mẹ nuôi nghe không hiểu: "Có chuyện gì vậy?" "Là như vậy, tôi và Lưu Lỗi đã nói, ngày mai tôi tới Tân Giang thăm huynh đệ của tôi!" Hà Đại Lực nói. " A? Vậy có được không?" Mẹ nuôi không thân với nhà tôi lắm. "Mẹ nuôi cứ yên tâm. Cha nuôi là anh em kết nghĩa của cha con. Thân như anh em ruột!" Tôi cười nói. "Tình cảm như vậy thì tốt nhưng lão Hà. Tôi và ông đi thì Tích Duyên tính sao? Nó còn phải đi học!" Mẹ nuôi lo lắng nói. "Lão bà tử, bà quan tâm làm gì, nhìn hai đứa chúng nó thì biết!" Hà Đại Lực nhìn vợ mình chớp mắt. Mẹ nuôi sửng sốt hiểu ý, cười nói: "A! vậy thì Lưu Lỗi. mẹ nuôi đem Tích Duyên giao cho con!" "Chuyện này... Mẹ nuôi ngài cứ yên tâm đi!" Tôi có chút xấu hổ nói. Sau khi về nhà thì các nàng đã ngủ hết. chỉ riêng Trần Vi Nhi là vẫn còn hai hàng lệ thương tâm. tôi bất đắc dĩ lắc đầu. Trong ấn tượng của tôi, Trần Dũng đâu phải là người tham tiền tham quyền. Sao lại làm ra hành động như vậy chứ? Tôi bất đắc dĩ lắc đầu than thở: "Trần Dũng. nếu ngươi cứ đi thì nể mặt Vi Nhi ta sẽ tha cho một mạng. Nhưng nếu ngươi trở về thì tôi không khách khí." Trong một gian nhà. có một nam nhân cười lạnh nói: "Lưu Lỗi. Mày nằm mơ cũng không nghĩ tới là tao đâu. tao xem mày chết như thế nào. vốn tao đang không biết dùng quân cờ Lưu Khoa Sinh như thế nào nhưng kết quả lại là mày mang tới. Viêm Hoàng tinh. Ở. nơi đó tao sẽ làm chúa tể." Sáng sớm hôm sau. tôi bảo Hứa Nhị tới nhà tôi chờ. vì tôi muốn đi đón Hà Tích Duyên, sau đó thuận tiện đưa cha mẹ nuôi tới sân bay. Nhưng khi lên xe tôi đã thấy Hứa Tuyết Quân ngồi trên đó. "Tiểu Tuyết, sao em cũng tới đây?" Tôi có chút kỳ quái. "Một thời gian không gặp anh. lại thấy em muốn đi đón anh nên nó cũng tới!" Hứa Nhị dùng vẻ mặt đau khổ giải thích. "Lưu Lỗi. anh có chuyện gì sao. nếu vậy thì em không đi nữa!" Hứa Tuyết Quân thấy vẻ mặt của tôi nói. Đúng là khó quá. đi đón cả nhà lão bà mà lại mang theo Tiểu Tuyết thì thực sự là khó nói. Nhưng không mang theo thì Tiểu Tuyết lại thất vọng! Tôi nhìn thoáng qua chỉếc Rolls-Royce ở phía sau. cùng lắm là cho cha mẹ nuôi ngồi xe này! "Không có chuyện gì, đi thôi!" Tôi mở cửa lên xe ngồi bên cạnh Hứa Tuyết Quân. "Lưu Lỗi. đã lâu không gặp. từ lúc anh bộc lộ thản phận,em chưa được gặp anh..." Hứa Tuyết Quân có chút u oán nói. Nguồn truyện: Truyện FULL Vốn trước khi tôi công khai thân phận. thường ra ngoài chơi với Hứa Tuyết Quân. Đồng thời nàng cũng hay tới nhà tôi làm khách! Nhưng sau khi công khai thân phận rồi thì có quá nhiều chuyện để làm... "Tiểu Tuyết. xin lỗi. gần đây anh bận quá." Tôi vội nói: "Hiện tại anh đang bận làm một chuyện cũng là vì tương lai của chúng ta!" "Chúng ta?" Hứa Tuyết Quân sửng sốt: "Anh nói là chúng ta? Bao gồm cả em sao?" Thanh âm của Hứa Tuyết Quân thực sự vui mừng. "Đúng vậy. em cũng biết bạn gái của anh rất nhiều, ở trong nước không cho phép kết hôn. Tuy chúng ta không sợ người chỉ trích nhưng con cái chúng ta làm sao bây giờ?" Tôi dừng một chút tiếp tục nói: "Vốn anh định mua một hôn đảo nhỏ sinh sống. Nhưng sau khi gặp nhiều âm mưu thì anh muốn tạo một nơi chỉ riêng cho chúng ta sống hạnh phúc." "A!" Hứa Tuyết Quân ngây người, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tơi tôi lại biểu hiện như vậy. Vậy thì là gì? Tỏ tình với mình sao? Hứa Tuyết Quân ngây ngốc nhìn tôi! Một nơi hạnh phúc... đây là điều mà Hứa Tuyết Quân chưa dám tường tượng! Nhưng nàng tinh táo dùng thanh âm vui vẻ nói: "Xin lỗi. là em trách nhầm anh rồi..." "Việc này sao có thể trách em. là anh nói không rõ..." Tôi cũng bội phục tài ăn nói của mình. dường như ba chỉ tiêu mà mẹ tôi đưa cho. Hiện tại đều dùng hết rồi thì phải? "Chuyện này... mạo muội hỏi một cảu. tôi có thể đi tới nơi hạnh phúc đó không?" Thanh âm của Hứa Nhị truyền tới. Tôi và Hứa Tuyết Quân liếc mắt nhìn nhau. nhanh chóng giao lưu ánh mắt. "Anh thực sự là muốn đi chứ!" "Đúng vậy, đem anh đi cũng được nhưng không làm tài xế nữa mà làm người giữ cửa đi!" Hứa Tuyết Quân hết sức tức giận! Hứa Nhị còn không biết đã bị em gái mình giáng chức.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]