Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại Ăn cơm tối xong. Lưu Duyệt bỗng nhiên thần thần bí bí gọi tôi lại, nói: "Theo em tới thư phòng, em có chuyện muốn nói với anh." "Có chuyện gì vậy?" Tôi rất kỳ quái. Chẵng lẻ cô nàng này nhiều ngàv không gặp muốn tôi? Muốn một lần tình Thú ? Nhìn thấy Lưu Duyệt vẫn cất bước tới Thư phòng, tôi lại càng tin chắc khả năng đó. Bởi trên thực tế, Lưu Duyệt là Thư ký của tôi, hay nàng muốn triển khai một trận đại chiến giữa ông chủ vả thư ký? "Đương nhiên là có chuyện! Này. anh có nét mặt gì vậy? Tại sao lại trông dâm đãng như vậy?" Lưu Duyệt nhìn tôi, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. "Ách? Không có chuyện gì vậy chúng ta đi Thôi!" Tôi sợ Lưu Duvệt phát giác, nên đành phải nói như vậy, Lưu Duyệt trừng mắt nhìn tôi. sau đó xoay người đi lên lầu. Sau khi vào thư phòngvà đóng cửa lại. tôi nhìn Lưu Duyệt nói: ''Sao lại giống trẻ con đòi ăn vậy, cho Nhan Nghiên biết thèm có được không?!" "Đòi ăn cái gì? Anh nói cái gì đó?" Lưu Duvệt ngẩn ra. nhưng mà lập Tức nàng hiểu ý tôi, trong lòng lập tức đổ mồ hôi nghĩ là tôi hiểu lẩm! "Em không phải muốn một mình diễn vai.-.ông chủ và thư ký hay sao? Chẳng lê anh hiểu lầm?" "Diễn cái gì mà điền. trong đầu anh nghĩ chuyện gì vậy!" Lưu Duyệt không vui nói: "Được rồi. em hỏi anh một chuyện, quan hệ của anh và Dương Mân là như thế nào?" "Dương Mân?" Một cái tên đã lâu rồi không được nhắc tới. tôi đà từng mơ vê nàng. từng muôn YY. nhưng đã lâu không nói chuyện về nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL "Quan hệ giữa anh và nàng? Chẳng phải là nàng đã được điều tới tổng bộ. Hỗ trợ cho em hay sao? Tại sao lại hỏi anh? Được rồi trước kia anh chẳng phải là tới nhà nàng làm khách hay sao?" "Bãv giờ em hòi anh. anh coi nàng như thế nào?" Lưu Duyệt cũng không trả lời lời tôi mà là nghiêm túc hỏi- "Anh coi nàng như thế nào?" Tôi sửng sốt nhưng mà lập tức cưỡi lạnh nói: "Lưu Duyệt, em hoài nghi quan hệ của anh với nàng phải không? Em nghĩ gì cứ nói thẳng, không nên quanh co!" Lưu Duyệt thấy thái độ của tôi như vậy, thì hung hãng trợn mắt nhìn tôi, nói: "Em quanh co? Hừ hừ. anh có phải là cho em ghen tị với nàng không? Tới đây để thẩm vắn anh đúng không?" "Anh không nói như vậy." Tôi tuy rằng tức giận. nhưng cũng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của Lưu Duyệt "Lưu Lồi! Chuyện em muốn với nói với anh là. Lưu Duyệt đột nhiên từ chức!" Lưu Duyệt nhàn nhạt nói: "Anh nghĩ rằng em muốn nói chuyện gì với anh?" "Cái gì, nàng từ chức. vì sao? Tôi khong tin Dương Mân từ chức, bởi từ hành động của nàng, thì chứng tỏ nàng có tình cảm với tôi Hơ nữa, nàng cũng phải mất rất nhiều công sức, mới xin được vào tập đoàn Ánh Rạng ĐÔng làm việc. Nhưng mà đứng trước tình cảm đó, tôi chỉ nghĩ là tất cả thuận theo tự nhiên đi "Giật mình?Em còn đang muốn hỏi anh tại sao như vậy? Dương Mân công tác rất tốt hơn nữa giữa em với Mạnh Thanh Thanh cũng không có gì bất mãn với nàng, còn giúp nàng tranh thủ tình cảm của Nhan Nghiên và các nàng, đứng từ góc độ tình địch, em làm như vậy có gì là không đúng sao" Lưu Duyệt nói "Vậy thì em cũng không thể hoài nghi anh, lâu nay anh không ơ Bắc Kinh lấy đâu làm gì với nàng" Tôi cười khổ hỏi: "Vốn em nghi ngờ, nhưng trước khi đi, Dương Mân có giao cho em một phong thư, bảo đưa cho anh!" Nói xong, Lưu Duyệt đi tới bàn làm việc lấy một bức thư trong ngăn kéo ra , đặt trên bàn Tôi tiếp nhận phong thư, thấy trên đó có viết bốn chữ" Lưu Lỗi Thân mở" Mà vết niêm phong trên thư còn nguyên, chứng tỏ Lưu Duyệt không có xem qua "yên tâm đi, em không có thói quen xem thư của người khác" Lưu Duyệt thấy tôi hành động như vậy, có chút tức giận nói "Lưu Duyệt anh không có ý này" Tôi đương nhiên là không thừa nhânk "Anh chỉ xem trên thư còn chữ gì nữa không" "Không có" Lưu Duyệt cũng không che giấu tâm sự của mình Tôi do dự một lát, móc điện thoại ra muốn gọi cho Duơng Mân, hỏi vì sao nàng từ chức "Không cần gọi , số của nàng đã được thay đổi" Lưu Duyệt lắc đầu nói" Em đã gọi nhiều lần rồi" "Lúc cô ây đưa thư cho em có nói cái gì khác không" Tôi bất đắc thu hồi điện thoại lại "Thư và đơn xin từ chức được người đưa thư giao cho em, em không gặp nàng" Lưu Duyệt lắc đầu nói Chẳng lẽ nói, Dương Mân thích người khác! Tôi nhớ lại một chút, nhưng đâu thấy nàng có biểu hiện gì, như vậy không có khả năng Nghĩ tới đây tôi nhìn thoáng qua Lưu Duyệt đang trầm tư: "Dương Mân có phải có bạn trai khác không?" "Dương Mân, bạn trai" Lưu Duyệt sửng sốt rồi sau đó có chút tức giận nói: "Tại sao anh có thể nghĩ như vậy! anh có mong muốn nàng có bạn trai khác" "Chẳng lẽ không đúng sao?Không phải nàng từ chức vì bạn trai của nàng?" Tôi nói Lưu Duyệt nghe xong có chút dở khóc dở cười nói" "Em xin anh, em ở cùng Dương Mân mỗi ngày, tình cảm của nàng như thế nào, em còn không biết hay sao, nếu như nàng có bạn trai, thì tại sao em không biết? hơn nữa, không lâu trước đây, em với Dương Mân còn thảo luận, làm sao để anh tiếp nhận nàng! Anh đúng là đồ tim sói phổ chó một câu như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được" Đối với lời quở trách của Lưu Duyệt tôi đúng là không có gì để nói "Dương Mân không có bạn trai nào cả, anh trước tiên xem thư rồi hãy kết luận có được không?Anh muốn làm em tức chết có đúng không?" Lưu Duyệt nhìn tôi có chút bất đắc dĩ nói Nghĩ tới đây tôi vội mở thử ra "Lỗi, lời đầu thư chúc cho anh hạnh phúc Xin phép cho tôi gọi như vậy, bởi vì tôi không coi anh là thủ trưởng của tôi, mà tôi cũng không muốn coi như vậy. xin tha thứ cho việc tôi không nói với anh mà từ chức, nhưng mà tôi sợ tôi không gặp anh nữa Quen biết nhau đã lâu. Nhưng tôi không thể thừa nhận, tôi đem hết tình yêu đặt lên người anh, điểm này tôi có thể khẳng định vĩnh viễn cũng sẽ là như vậy"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]