Chương trước
Chương sau
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Được rồi, ta nói ngươi được thì ngươi được
Tôi nghiêm mặt nói
" A" Thủy Linh Nhi giống như một tiểu cô nương nghe lời, nhu thuận gật đầu
Tôi trông nàng như vậy, đâu có giống một người thương tâm , chẳng lẽ nàng gạt tôi
Tôi thở dài, con gái không ai đơn giản cả
Người trong bộ tộc lúc này đâu có dám ngồi trên nữa, mà nhường cho tôi ngồi trên
Sau đó bố trí Thủy Linh Nhi ngồi gần tôi, lúc đầu tôi hơi sững sờ, nhưng sau đó lập tức hiểu ra ngọn nguồn
Vừa rồi toi đã xác nhận Thủy Linh Nhi thì hiện tại Thủy Linh Nhi chính là nữ thần, địa vị đã khác xa trước
Yến hội qua đi, tôi và Thủy Linh Nhi được mời vào phòng tộc trưởng, mà tộc trưởng cùng các trưỡng lão dọn ra ngoài ở
Mà Thủy Bối Sơn tọc trưởng trước khi đi, đã nhỏ giọng nói với Thủy Linh Nhi mấy câu, Thủy Linh Nhi nghe xong lộ vẻ khó xử, nhưng mà vẫn gật đầu
Đêm, tôi không ngủ, Thủy Linh Nhi cũng không ngủ ngồi nhìn tôi
Toi không phải là lọa người có mỹ nhân bên cạnh thì không ngủ đuợc, mà ngược lại đang nhớ những lão bà của tôi
Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này không biết ra sao? Nàng vẫn đang bên cạnh Truyền Tống Trận chờ tôi
Không biết đây là địa phương nào, hiện tại tôi có thể khẳng định đây không phải địa cầu, bởi vì địa cầu thì làm gì có nơi như thế này
Chẳng lẽ nơi này là thong tới đỉnh của thế giới, ha ha, nhưng mà như vậy thì có lẽ các bộ tộc trên thế giới đều thần phục dưới chân tôi
Có thể trong chuyện này, Stephan nói đúng, đây có lẽ là lễ vật của người ngoài hành tinh, thong tới tinh cầu có sinh mệnh. Có lẽ người ngoài hành tinh phát hiện nói có khí hậu vô cùng giống trái dất, cho nên mới đưa cho Từ Hi
Nhưng với trình độ khoa học bây giờ, Tu hi làm sao có thể phá giải bí mật này được
Diện tích ở đây tuy lớn, nhưng mà người dân vẫn là nguyên thủy, tới đây thì có ích gì
"Ta và ngươi có thể thương lượng một việc không?"
Thủy Linh Nhi cắt ngang suy nghĩ của tôi nói
"Đương nhiên là được rồi, chuyện gì vậy"
Tôi cười hỏi
" Là như vậy qua một tháng nữa sẽ có một trận lũ xảy ra ngươi có thể làm cho nó tan biến đi được không"
Thủy Linh Nhi cẩn thận hỏi thăm
Lũ ? tôi làm cho nó không xảy ra? Vậy thì tôi là thân rồi còn gì! Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt của Thủy Linh Nhi, tôi vẫn gật đầu , đến lúc ấy sẽ nghĩ biện pháp vậy
Đây cũng là không phải việc khó, mà là tôi vô cùng nhớ nhà, nhớ vợ con tôi
"Thủy Linh Nhi, ta phải rời khỏi đây một thời gian, chưa biết khi nào trở lại, vì ta cũng một số chuyện cần phải xử lí"
Tôi bỗng nhien nghĩ tới một vấn đề, nếu như hôm nay tôi xuất hiện ở đây thì cái Truyền Tống Trận bây giờ ở dâu, có thể quay về được không
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng chạy tới chỗ hôm nay tôi xuất hiện
Thủy Linh Nhi khin ngạc nhìn theo bong tôi, thở dài…..
Kết quả tìm kiếm làm cho tôi thất vọng, ở đây chẳng có đặc thù gì! Hơn nữa chỗ tôi xuất hiện vẫn là trời quang mây tạnh có thấy cái truyền tống trận nào đâu
Tôi thất vọng chuẩn bị dùng Thuấn Dị trở lại bộ tộc, Thuấn Di! Đúng vậy, tôi bỗng nghĩ đến nếu như dùng Thuấn Di phá vỡ không gian thì có tác dụng như Truyền Tống Trận không
Nghĩ tới đây tôi hứng phấn trở lại, trước tiên toi nhớ kỹ cảnh vật của A Kata bộ tộc, đảm bảo mình có thể quay lại, dù sao ở đây vẫn còn một lão bà trên danh nghia là Thủy Linh Nhi, với lại tôi còn một chuyện đã đáp ứng nàng, thì tôi phải làm cho được
Sau khi làm xong tất cả, trong đầu tôi hiện lên vị trí sơn động, sau đó sử dụng thuấn di
Cũng giống như lần trước, không gian trước mặt đen kịt, tuy không thể nào trong nháy mắt đạt được mục đích, nhưng làm tôi vui mừng là thời gian di chuyển đã dài lên
Điều này có nghĩa là nơi này cách địa cầu quá xa, cho dù sử dụng Không Gian Khiêu Dược cũng không thể trở lại ngay lập tức
Lần này đã có kinh nghiệm của lần trước, nên tôi nhắm 2 mắt lại, sợ bị ánh sáng bên ngoài làm tổn hại như đợt đàu tiên
" Lão công"
Từ bên tai tôi nghe âm thanh vui mừng của , tôi đã trở về đã thành công
Tôi mở mắt nhìn thấy Huỳnh Huỳnh trước mặt tôi, hóa ra có thể gặp lại được nàng
"Ha ha hóa ra còn nhìn thấy em , anh sợ rằng mình không về được chứ"
Tôi cười nói
" Thế nào, lão công, ý anh là cái truyền tống trận bên kia không sử dụng được"
HUỳnh huỳnh kỳ quái hỏi
"Đâu thể không sử dụng, mà nó là đơn hướng, không thể trở lại"
Tôi lắc dầu, rất may là tôi biết Thuấn di nêu không cả đời phải ở lại thế giới kia
"A "
HUỳnh huỳnh sững sốt, gật đâu nói
" Đúng vậy cái truyền tống trận hình như sử dụng được một lần, sau khi anh đi rồi, em cũng muốn đi theo nhưng mà đứng đó nửa giờ vần phát hiện vẫn còn đứng chỗ cũ"
Chỉ sử dụng được một lần, xem ra thứ này đúng là hại người mà mà Từ Hi thái hậu năm đó khong tới, nếu không thì đúng là hối hận vô cùng
"Được ròi, vậy sao anh trở lại đươc"
Huỳnh huỳnh hỏi vấn đề mấu chốt
"Ha, hả anh dùng thuấn di trở về, không thể tưởng tượng được, kỳ thực anh cũng không nghĩ nó có tác dụng"
Tôi lắc đầu, đem sự tình ở tộc A Kata kể lại cho Huỳnh huỳnh nghe
" Không nghĩ cái truyền tống trận này đúng là có thể di chuyển tới một thế giới khác"
Huỳnh Huỳnh nghe xong cảm than
" Đúng vậy, anh đã nhớ phương vị rồi, ngày nào đso anh mang em đi xem"
Tôi cười nói
" mang em theo, không ảnh hưởng đến chuyện yêu đương của anh và Thủy Linh Nhi chứ"
Huỳnh huỳnh liếc mắt nhìn tôi cười hì hì
" Thế nào, em ghen sao"
Tôi thấy đây là lần đầu tiên, huỳnh huỳnh dùng vẻ mặt như vậy
" Đương nhiên không phải, em lo lắng anh gần chết còn thời gian đâu mà ghen"
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng đã có chút ăn dấm chua
" Được ròi, chuyện anh với nàng chỉ là nhầm lẫn, ai biết tập tục bên đó như vậy"
Tôi khuyên giải nói:
" nếu như em không thích nàng anh sẽ không đến đó nữa"
"Bỏ đi, anh đừng có mà không đi, anh đã hữa giúp người ta, anh không di nàng sẽ thất vọng, còn liên quan đến nhiều người khác nữa"
Huỳnh Huỳnh lắc đầu nói
Khi tôi trở về nhà, đã là hơn 3h sáng, nhưng tôi vẫn chưa nghỉ ngơi, bởi vì tôi còn chuyện quan trọng phải làm. Đó là nhắn tin cho nàng, báo mình bình an, sau đó nói là tôi có chuyện phải làm, sáng mai mới có thể trở về
Sau khi làm xong hết tất cả, tôi chuẩn bị đi tới căn cứ của Tôn Tứ Khổng, đem chuyện này nói cho hắn biết, xem có phương pháp gì cản lũ không
Trong lúc tôi đang muốn sử dụng Thuấn Di rời đi, thì Diệp Tiêu Tiêu gọi điện thoại tới
" Tiêu Tiêu, tại còn em còn chưa ngủ"
Tôi kỳ quái hỏi
"Anh còn không biết xấu hổ hay sao mà hỏi như vậy, lúc đi anh không nói rõ ràng, trong tình huống này ai mà ngủ được chứ, em còn đang đọc sách, thấy tin nhắn của anh, nên gọi lại"
Tiêu Tiêu oán giận nói
" vậy sao, tiêu tiêu, xin lỗi, đã làm em lo lắng rồi, thế này vậy, anh trở về ngủ với em, chuyện thì để ngày mai làm"
Tôi nói
" Như vậy sao được chứ, anh nếu như có chuyện thì đi làm đi, công việc là quan trọng. Em biết anh bình an là có thể ngủ, anh không cần phải trở về"
Tuy rằng ngoài miệng Diệp Tiêu Tiêu nói như vậy nhưng trong lòng lại đang mong muốn tôi trở về
" Không sao đâu, anh không vôi, Tiêu Tiêu chờ anh chút, anh lập tức về ngay"
Chuyện của tôi thì không có gì phải vội, ngày mai làm cũng được, tội gì phải để nữ nhân của mình không vui chứ
Cúp điện thoại, tôi bỗng nhiên cảm thấy có một đôi mắt u oán đang nhìn tôi. Tôi nhìn lại hóa ra là Huỳnh Huỳnh, không biết nàng vào phòng tuw lúc nào, đang dùng ánh mắt chờ mong nhìn tôi
Lúc nãy tôi nói mình có việc, đương nhiên không thể ở lại với nàng, thế nhưng bây giờ toi không đi làm nữa, mà trở về với Diệp Tiêu Tiêu, trong lòng Huỳnh Huỳnh đương nhiên không được tự nhiên
Nàng đến với tôi chưa lâu, tình cảm lúc này cần phải củng cố. Với lại hôm nay, nàng lo lắng chờ đợi tôi một ngày một đêm giờ thấy tôi bình an nàng đương nhiên muốn tôi ở lại với nàng
Lúc này mà tôi nói tôi ở lại thì Huỳnh Huỳnh thì rất cao hứng, nhưng thực tế lại khó mà làm như vậy được
Tôi thấy Huỳnh Huỳnh như vậy, đương nhiên là hiểu, nàng đang oán tôi tại sao không ở lại với nàng
Tôi mỉm cười;
" Em làm sao vậy? có ai chọc giận em à? Nhìn cái miệng em kìa, ai mà chẳng biết rằng em đang tức"
"Em , không bao giờ"
Huỳnh Huỳnh muốn che dấu tâm sự trong lòng mình, bởi nàng cũng biết, sau lưng tôi còn có người đang chờ, với lại làm như vật thì lại càng biểu hiện mình là một người hẹp hòi
Cho nên Huỳnh Huỳnh nhàn nhạt nói:
"Em không có gì chỉ là mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, ngày mai gặp lại"
"A, như vậy sao, vậy được rồi, em đi nghỉ đi, mai gặp lại"
Tôi cười cười, dùng Thuấn Di rời khỏi đây
"Lão công thôi tha, Lưu Lỗi hư hỏng, đi với người khác để mình em nơi này, anh không biết em muốn giữ anh ở lại hay sao"
Huỳnh Huỳnh thấy tôi đi rồi, lúc này mới trút giận toàn bộ oán giận trong lòng ra:
"Anh không ở lại với em, em cũng không thèm,…….A , ai?
Huỳnh huỳnh còn chưa nói hết, thì cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, lập tức rời khỏi giường, hóa ra nàng bị người khác bế lên
"Ai? Muốn làm gì?"
Huỳnh Huỳnh kinh hoảng hốt lên
"Em biến thành oán phụ khi nào thế"
Tôi cười hỏi
"A? Tại sao còn ở đây? Em biết thành oán phụ khi nào đâu, chỉ là oán giận một chút thôi"
Ngô Huỳn Huỳnh chu môi, vô cùng đáng yêu , nói:
"Em còn tưởng anh không nghe được chứ"
"Có người mắng anh, đương nhiên là anh phải nghe rồi! con người anh rất chấp vặt, có thù tất báo! Em xem anh trừng phạt em như thế nào đây?"
Tôi cười xấu xa nói
"Cứ thoải mái đi, dù sao nghiêm phạt thì anh vẫn ở với em"
Ngô Huỳn Huỳnh thở phì phì nói
" hắc hắc, tốt, đây là chính em nói nhé, đi theo anh nào"
Tôi cười, mang theo Ngô Huỳn Huỳnh sử dụng Thuấn Di
"Anh muốn mang em đi đâu"
Trong lòng Ngô Huỳn Huỳnh sớm đã đoán được ý đồ của tôi nhưng vân giả bộ hỏi
" Đi ngủ cùng nhau"
" Điều này cũng gọi là nghiêm phạt à"
Ngô Huỳn Huỳnh cố ý nói
" hắc hác, đương nhiên là không phải, hình phạt sẽ là, anh với chị Diệp của em thân mật, em ở bên cạnh nhìn"
Tôi vỗ cái mông của Ngô Huỳn Huỳnh nói
" Đuợc thôi, thoải mái, chỉ cần anh có thể nhịn được"
Ngô Huỳn Huỳnh làm ra bộ dáng không sợ gì cả
Hừ hừ vậy thì xem em có nhịn được không, nhưng kết quả chính là tôi không nhịn được………. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
……………………….
Sáng sớm thứ 2, tôi mang theo Ngô Huỳn Huỳnh tới căn cứ
Vốn tôi không định mang nàng theo cùng, nhưng nha đầu này kêu không có gì làm, hơn nữa chuyện này nàng cũng tham dự , cho nên tôi không tiện cự tuyệt
"Đây là căn cứ nghiên cứu khoa học mà anh nói sao? Cũng đâu có cái gì cổ quái đâu?"
Ngô Huỳn Huỳnh chỉ vào những nhà cao tầng trên đảo hỏi
Ở trong ấn tượng của nàng, nơi này phải là nơi có nhà cao tầng, phương tiện giao thông, phòng thí nghiệm, thiết bị kỳ quái. Thế nhưng bây giờ có khác gì bình thường đâu
Nhưng mà Ngô Huỳn Huỳnh chưa còn nói hết, hệ thống cảnh báo trí năng đã vang lên, một đám Hắc y nhân xuất hiện bên cạnh tôi và Ngô Huỳn Huỳnh
" Những người này là…."
Ngô Huỳn Huỳnh không hổ là người lớn lên trong quân đội, đối mặt với sung chỉ vào đầu mà vẫn còn bình tĩnh như vậy
Lúc này, những Hắc y nhân thấy tôi, nên mới bỏ súng xuống nói:
"Xin chào Lưu tiên sinh"
"Cô ấy là do tôi mang tới, các anh không còn chuyện gì thì đi đi"
Tôi điềm nhiên nói
"Được, làm phiên Lưu tiên sinh rồi, chúng tôi đi đây"
Hắc y nhân nhìn chúng tôi chào một cái, theo nghi thức quân đội rồi rời đi
"bọn họ có quan hệ như thế nào với anh"
Ngô Huỳn Huỳnh vỗ vỗ bộ ngực thở dài một hơi:
" Bọn họ có quan hệ thế nào với anh, những vũ khí trong tay họ , tại sao em chưa thấy qua, chẳng lẽ là trang bị đặc thù?"
"Bọn họ là tinh anh trong công ty lính đánh thuê của anh, phụ trách bảo vệ an toàn cho cơ sở nghiên cứu, trong tay chính là súng Tử Quang"
Tôi giải thích
"Hơn nữa, bọn họ cũng đều là dị năng giải, tuy không được như anh, nhưng mà thể chất tốt hơn người bình thường nhiều"
" Dị năng giả, ở đâu mà nhiều dị năng giả như vậy"
Ngô Huỳn Huỳnh kĩnh hãi chẳng lẽ dị năng giả lại nhiều như vậy sao
" ha ha, bọn họ đương nhiên không phải dị năng giả trời sinh mà được trải qua cải tạo đặc thù, tinh thần lực đuợc đề cao lên thôi"
Tôi cười giải thích
"Hóa ra là như vậy, được rôi lão công em cũng muốn có dị năng anh cải tạo cho em chút đi"
Ngô Huỳnh Huỳnh hiếu kỳ nói
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.