Chương trước
Chương sau
"chào cháu" Mẹ tôi vô cùng kỳ quái, đứa nhỏ này là con ai vậy? Tại sao lại gọi mình là bà, trong dịp tết kia, đứa con dâu nào cũng về, làm gì có đứa nào mang thai!
"Cháu là….." Mẹ tôi hồ nghi hỏi.
"bà cháu là Lưu Diệp…." Lưu Diệp tử nói.
"Lưu Diệp? cháu… cháu trước tiên đem điện thoại cho cha cháu, bà có việc muốn hỏi hắn"
Mẹ tôi đầy nghi vấn rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Tôi nhận lấy điện thoại cười hỏi:
"Làm sao vậy mẹ?"
"Lỗi Lỗi có chuyện gì vậy? Con muốn nhanaj nuôi tyer em hay sao?"
Mẹ tôi hỏi:
"Con làm như vậy có phải là muốn ứng phó với mẹ hay không? Tuy rằng mẹ rất thích, tuy nhiên chẳng phải là cháu ruột của mình!"
"Mẹ, mẹ nghĩ gì thế? Nó chính là cháu ruột của mẹ. Năm nay đã 4 tuổi rồi, thế nào? Mẹ có vui hay không? Ha ha" Tôi lắc đầu cười nói.
"Cái gì? Cháu ruột? 4 tuổi? Con đùa cái gì vậy? Khi đó con chỉ mới học lớp 10 thôi đấy? Lẽ nào con muốn nói, đứa nhỏ này là con và Nhan Nghiên trộm sinh?"
Mẹ tôi khiếp sợ nói, từ giọng nói của mẹ tôi, hiển nhiên là rất hồ nghi cái khả năng này.
"Mẹ, mẹ trước tiền đừng kích động, mẹ cho con giải thích một chút!"
Tôi vừa nghe đã biết mẹ tôi hiểu lầm! Đều tại tôi cao hứng quá, không chịu nói rõ ràng.
"Vậy được rồi, con mau nói xem, có chuyện gì xảy ra! Nhưng không được dối mẹ." Mẹ tôi nói.
"Sao có thể chứ! Chuyện lớn như vậy, sao có thể nói đùa được!"
Tôi giải thích nói.
"Mẹ, mẹ biết Diệp Tiêu Tiêu không?"
"Diệp Tiêu Tiêu? Không biết, bạn gái mới của con à?"
mẹ tôi suy nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi:
"Đúng rồi chủ nhiệm lớp của con thời cấp 3 không phải tên Diệp Tiêu Tiêu hay sao? Con nói đấy là của nàng?"
Trí nhớ của mẹ tôi không tệ lắm, lại còn nhớ được Diệp Tiêu Tiêu là chủ nhiệm lớp. Trước kia nàng chỉ làm được có nữa năm mà thôi.
"Không sai, chính là nàng. Mẹ nàng là con dâu mới của mẹ, con cũng là của nàng!" Tôi nói.
"Đứa nhỏ kia là con của nàng?" Mẹ tôi sửng sốt "Nàng li hôn à?"
"Mẹ, mẹ nghĩ gì thế? Con của Tiêu Tiêu là con của con, thời gian học cấp 3.. ai nha.. chuyện này nói qua điện thoại không rõ, khi nào con về con sẽ giải thích cho mẹ! Nói chung đứa cháu này là cháu ruột của mẹ."
Ở trong điện thoại tôi cũng không thể nào nói rõ được cái lần say rượu hồ đồ kia, đành phải nói như vậy.
"Là vậy sao? Con thật là, chuyện như vậy mà qua loa đại khái như vậy, ngày đó Diệp Tiêu Tiêu từ chức chủ nhiệm cũng là vì con?"
Mẹ tôi có thâm ý nói.
Tôi xấu hổ cười cười:
"Mẹ đừng trách con, mẹ nên vui vẻ mới đúng!"
"Vui vẻ, mẹ đương nhiên vui vẻ! ai, tại sao mẹ lại sinh ra một đứa con như con chứ? Thật khổ cho Tiêu Tiêu và cháu của mẹ, mấy năm nay, hai mẹ con nó chắc phải sống một cuộc sống lang bạt kỳ hồ…"
Mẹ tôi có chút thương cảm nói.
Nghe xong câu nói của mẹ tôi, trong đầu tôi lại hiện lên một cảnh tượng, Tiêu Tiêu ôm con nhỏ đứng trong gió lánh! Mẹ tôi nhất định là đang nghĩ như vậy. Tôi không khỏi cười khổ:
"Mẹ, nàng đúng là có chút ủy khuất, nhưng không thảm như mẹ nghĩ! Tốt xấu gì thì cha của Diệp Tiêu Tiêu cũng là con của cán bộ cao cấp"
"Mẹ mặc kệ, chừng nào thì con đem hai mẹ con nó về đây? Mẹ phải bù đắp cho họ" Mẹ tôi ra lệnh.
"Được rồi con sẽ nhanh chóng trở về" Tôi đảm bảo nói.
Ngày thứ hai, tôi không để cho Hứa NGhị đi đón Diệp Tiêu Tiêu, mà tự mình lái xe đến nhà trọ của Diệp Tiêu Tiêu.
Tôi lái chiếc Rolls-Royce ngân sắc thiên sứ mới mua, cho dù là ở thủ đô, nhưng lái xe này cũng vô cùng thu hút.
Học viện ngoại ngữ là một trường học nhiều nữ, hơn nữa các ông chủ đều đến đây kiếm vợ nhẽ, bồ nhí. Cho nên xe sang trọng ở đây không ít, nhưng lại không có cái nào giống như của tôi.
Diệp Tiêu Tiêu lúc này vừa mới tan học, nhận được điện thoại của tôi, thì vội vã chạy tới. Trong lúc chờ đợi, tôi xuống xe, làm vài động tác giản gân giản cốt.
"Anh chàng đẹp trai, mời em ăn một bữa cơm có được không?"
Tôi hơi nghiêng đầu, thấy một nữ sinh trang điểm đứng bên cạnh. Tôi chán ghét nói.
" thật ngại quá, tôi không rảnh"
"Phì, không mời thì thôi!" Nữ sinh kia bĩu môi đi ra.
Tôi không khỏi cảm thán sinh viện thời đại này. Kiếp trước khi tôi lên đại học, sinh viên thời đso vẫn rất thuần khiết.
Một lát sau, từ xa xa tôi đã thấy Diệp Tiêu Tiêu đang đi tới chỗ này, ở bên cạnh nàng còn có một nữ sinh, hình như là bạn học của nàng. Hai người đang nói cái gì đó.
Đợi cho hai người tới gần, tôi mới nghe được nội dung câu chuyện.
"Tiêu Tiêu tớ đã nói với cậu nhiều lần rồi, lấy điều kiện của cậu thì tại sao không có nam nhân nào? Giống như tớ này, muốn mua cái gì, thì đơn thuần trả công cho nam nhân trả tiền cho mình, và cùng ngủ với anh ta một buổi. Cậu tìm một bạn trai đi. Như vậy chẳng phải là hơn hay sao." Nữ sinh bên cạnh Diệp Tiêu Tiêu nói.
"Tiểu Kiều, tớ đã có chồng rồi, sau này đừng nhắc đến việc này nữa!" Diệp Tiêu Tiêu nhíu nhíu mày cự tuyệt nói.
"cậu có chồng? Hừ hừ, chuyện của cậu đừng cho là tớ không biết, cậu nhìn tình hình của mình đi, nuôi con nhỏ, có phải khổ không. Nữ nhân là phải giỏi lợi dụng vốn của mình, cậu chắc chắn là hơn tớ, được rồi, ông chủ lần trước chọn trúng cậu, bảo tôi bắc cầu cho hắn, một năm hắn trả cho cậu 10 vạn, sau đó lại mua nhà cho cậu, thế nào? Suy nghĩ một chút đi?" Nữ sinh tên Tiểu Kiều nói.
Tôi nghe xong không khỏi chán ghét cái nữ sinh tiểu Kiều này.
Mấy năm này, khi tôi chưa tìm được Tiêu Tiêu, thì khẳng định, không chỉ dưới một lần, nàng bì tiểu Kiều này dây dưa! Nhưng mà làm cho tôi vui mừng là, Tiêu Tiêu là người sống có nguyên tắc!
"tiểu Kiều, chồng tớ đã trở về, hôm nay anh ấy tới trường đón tớ, ha ha, cậu không cần phải nói nữa đâu!"
Diệp Tiêu Tiêu mặc dù biết Tiểu Kiều không yên lòng, thế nên vì giữ thể diện cho bạn mình đành phải nói như vậy.
"Chồng của cậu, không phải cậu nói hắn bỏ trốn rồi hay sao?" Tiểu Kiều đương nhiên là nghe được những lời đồn nhảm.
"Ai nói vậy? Tình cảm của chúng tớ rất tốt, chỉ là mấy năm nay anh ấy đi... kinh doanh.." Diệp Tiêu Tiêu do dự một chút rồi định ra một cái lý do.
Tiểu Kiều nghe Diệp Tiêu Tiêu nói như vậy, lại thấy Tiêu Tiêu do dự, đương nhiên chỉ cho tôi là một người làm công, thái độ trở nên khinh bỉ.
Nàng còn muốn nói điều khác nữa nhưng mà Diệp Tiêu Tiêu nghe không vào!
Trong lòng âm thầm tức giận, ông chủ kia đã cho nàng 1 vạn tiền phí giới thiệu, vậy là mất công! Nhìn tiền bay đi, Tiểu Kiều không khỏi hận qua luôn cả tôi.
Thấy Tiêu Tiêu đi tới, thì có một chiếc BMW vừa đi tới, có một mập mạp hổn hển chạy đến chỗ các nàng.
"Darling" Tiểu Kiều và người mập mạp kia bắt chuyện, sau đó quoàng tay qua cổ tên mập mạp kia.
"Lão bà tan học rồi sao?" Tôi đương nhiên không để cho Tiêu Tiêu đứng một mình, vội vã tiến lên đón. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
"Lão công..."
Diệp Tiêu Tiêu mặt đỏ lên, nàng vẫn chưa quen cách xưng hô này, trước mắt bạn mình gọi tôi là lão công, nên khó tránh khỏi có chút thẹn thùng.
Tiểu Kiều nói hai câu với tên mập kia, tên mập mạp đưa mắt nhìn về phía tôi.
"Tiêu Tiêu, sao không giới thiệu cho chúng tôi biết một chút về vị này."
Tiểu Kiều khó chịu, muốn tìm cớ quở trách tôi một chút.
"Xin chào, tôi là Lưu Lỗi, là người yêu của Diệp Tiêu Tiêu!"
tôi không để cho Diệp Tiêu Tiêu phải khó sử, nên đành hướng nàng gật đầu.
"a, sao tôi lại trông anh quen mắt như vậy, anh đang làm gì?" Tiểu Kiều đột nhiên hỏi.
"Chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi." Tôi nhàn nhạt nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.