"Tiểu Diệp Tử, cháu thật đáng yêu, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Tôi làm ra vẻ vô tình hỏi.
"Ba tuổi… không đúng, mẹ cháu nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(không có chuyện gì mà ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là trộm cắp)! Cháu không nói cho chú biết cháu bao nhiêu tuổi!"
(Phạm Nhân: dẹt khị! Ngu mà khoái hành văn, rõ ràng thằng nhóc này nói nó 3 tuổi thé mà câu cuối cùng lại nói "cháu không nói cho chú biết!" vãi hết cả hàng. Đúng là ku lít. =)) ta quả thực là khâm phục bác Ngư Nhân Nhị Đại. không biết khi nào thì ta mới có được cái đẳng cấp viết truyện như bác í đây?)
Sau khi Diệp Tiêu Tiêu đi, nhãn thần của Tiểu Diệp Tử chuyển từ lễ phép sang cảnh giác, nói:
"Được rồi, chú kỳ quái, có phải là chú muốn theo đuổi mẹ cháu, nên mới làm quen với cháu phải không?"
Vô sự hiến ân cần? Chú kỳ quái? Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Diệp Tử ở trước mắt! Đây là đứa trẻ ba tuổi sao? Tại sao lại như người trưởng thành vậy, hay là đứa nhóc này cũng được trọng sinh?
Ba tuổi, vậy thì vừa vặn với khoảng thời gian mà Diệp Tiêu Tiêu rời bỏ tôi đi, nghĩ đến chuyện Diệp Tiêu Tiêu rời xa tôi, đã gã cho người khác, thì trong lòng tôi quặn đau.
"Chú sao có thể xấu như vậy, cháu xem, mẹ của cháu và chú quen thân như vậy!" Tôi xấu hổ cười nói.
"Không biết!" Tiểu Diệp Tử liếc mắt nhìn tôi nói:
"Nhưng mà chú rất đẹp trai, hơn nhiều so với tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552686/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.