"Ông đang nói cái gì?" Tôi kì quái nhìn lão đầu trước mặt, nếu như không phải trên danh thiếp ghi hắn là một học giả, thì tôi sẽ cho rằng hắn chạy từ bệnh viện tâm thần tới, cái gì mà chiếc nhẫn, rồi đỉnh thế giới? Quả thực không giải thích được! "Lưu tiên sinh, người sáng mắt chúng ta ko nên nói tiếng lóng, ngài yên tâm, hiện giờ ngài đang có nó, tôi cũng sẽ không tìm cách đoạt lại" "Stephan tiên sinh, tôi không hiểu ý của ông là gì, lẽ nào ông muốn cướp lại từ trong tay chúng tôi?" Tôi không nhịn được hỏi. "Lưu tiên sinh, ngài còn mún giấu diếm hay sao? Ngài không cảm thấy là mình đang giấu đầu hở đuôi? Đừng quên, tôi đã từng là chủ nhân của chiếc nhẫn, ngài không gạt được tôi đâu!" Stephan nói. Tôi dấu diếm? khi Stephan nói đến từ giấu diếm, thì trong lòng tôi khẽ run, lẽ nào hắn nói chuyện tôi trọng sinh? Không có khả năng, chuyện này người biết cũng chỉ có Từ khánh Vĩ, Triệu Nhan Nghiên ngoài ra, tôi đâu có cho ai biết! Nhưng mà khi nghe hắn nhắc tới chiếc nhẫn, thì tôi biết suy nghĩ của mình là thừa! "Stephan tiên sinh, đầu tiên tôi nghĩ ông chắc cũng hiểu, không phải tôi gạt ông, mà là tôi không hiểu ông đang nói gì, chẳng nhẽ cái nhẫn có gì đó đặc biệt hay sao?" Tôi khoát tay áo, vô cùng nghiêm túc nói. Stephan nhìn tôi, nghĩ chắc là tôi không nói dối, sau đó mới lắc đầu giải thích: "Cái nhẫn này là một thần khí! Là thần khí mà thần tiên đưa cho Từ Hi thái hậu" "Thần khí?" Tôi há to miệng: "stephan tiên sinh, ông không phải đang nói đùa với tôi đấy chứ? Tại sao lại mọc ra một cái thần khí? Theo tôi được biết đây là chiếc nhẫn của thế kỉ 18 do một kiệt tác điêu khắc sư của Anh quốc làm ra mà!" "Ha ha, kiệt tác mười tám thế kỉ? Kiệt tác thì không sai, nhưng đây không phải là do người Anh làm, đây chỉ là một câu chuyện mà tôi dựng lên cho nó mà thôi! Chiếc nhẫn owr trong tay tôi, mà tôi thì lại lo lắng bị người khác đoạt mất, nên mới tung ra câu chuyện như thế! Mặt sau của chiếc nhẫn này có chữ LOVE+, ngài có hiểu gì về nó không?" Stephan cười to nói: "Căn cứ theo sử sách ghi chép, thì chiếc nhẫn này do một vị thần tiên đưa cho Từ Hi thái hậu" "Sử sách? Tại sao tôi chưa nghe tới bao giờ?" Tôi kì quái hỏi. "Ngài đương nhiên không nghe tới được, cuốn sách sử này năm đó được đặt trong vườn Viên Minh mà cha tôi năm đó là một thiếu tá trong liên minh tám nước, cướp được một lượng lớn tài bảo trong vườn Viên Minh, trong đó có hai thứ này!" Stephan nói: "Đương nhiên, đây đều là vấn đề lịch sử, tôi biết tôi nói vậy ngài rất khó chịu. Ha hả, nhưng mà hiện giờ Trung Quốc các người vươn lên dẫn đầu thế giới về khoa học kĩ thuật, thì còn gì phải khó chịu nữa" Tôi gật đầu, triều đình phong kiến năm đó vô năng, trách ai được! "Mà trong sử sách ghi chép lại, thì từ trời rơi xuống cho thái hậu chiếc nhẫn này, nó là chìa khóa mở ra con đường lên tới đỉnh của thế giới" Stephan thấy tôi không nói chuyện, tiếp tục nói: "Thế nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì, Từ Hi thái hậu lại chết, cho nên không khám phá được chiếc nhẫn, nên nó chưa từng xuất hiện lại" "Ông nghĩ điều này có thể tin không?" Tôi có chút buồn cười nhìn Stephan: "Thần nhân, ông cho rằng trên đời này có thần tiên hay sao? Cho dù có, lại cho ả Từ Hi thái hậu kia một cái chìa khóa hay sao? Nực cười!" Stephan lắc đầu nói: "Tôi cũng không cho người kia là thần tiên!" "Cái gì?" Tôi càng thêm kì quái nói: "Nếu ông không tin, tại sao còn chấp nhất về cái nhẫn này?" "Bởi vì tôi cho rằng, hắn không phải thần tiên, mà là người ngoài hành tinh! Là khách tới từ ngoài vũ trụ" Stephan hết sức nghiêm túc nói: "Trung quốc xưa kia là một quốc gia có chế độ phong kiến tập quyền, có lẽ đã tiếp xúc được với một số điều thần bí nào đó, ví dụ như Tần Thủy Hoàng, cho dù sử sách ghi chép hay suy đoán, thì khẳng định ông ta đã gặp người ngoài hành tinh!" (Điên nặng!) "Đúng vậy, điều này thì tôi biết, về phương diện sử sách hay nghiên cứu học thuật tôi cũng có xem qua, nhưng như vậy thì sao? Hắn cả đời truy cầu trường sinh, nhưng cuối cùng vẫn là chết!" Tôi nhún vai nói. "Việc này cũng chẳng có gì kì quái! Trên lý thuyết mà nói, người ngoài hành tinh có thể đi tới địa cầu, thì chứng minh khoa học kĩ thuật của họ vượt lên trước chúng ta không biết bao nhiêu lần, bảo bối mà họ cung cấp tuyệt đối có thể thống trị thế giới. Nhưng người trong lịch sử đồng loạt thất bại, tôi hoài nghi phuong pháp sử dụng của họ là sai!" "Tôi ngiên cứu cái nhẫn này ba mươi năm, không phát hiện ra công năng đặc thù gì, nói cách khác tôi không cách nào phát hiện được phương pháp ở nó" "Hay là nó chỉ là cái nhẫn bình thường, ông bảo Từ Hi thái hậu phải đề cao nó, giống như câu: Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế?" Tôi cười mỉa nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL "Tôi tin tưởng nó có điểm đặc biệt. Hơn nữa, khi tôi nhìn thấy ngài thì lại càng tin tưởng vào điểm này" Stephan đột nhiên hỏi: "Lưu tiên sinh, ngài còn không thừa nhận, mình đã tìm được bí mật của chiếc nhẫn hay sao?" "Tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn? ông đang nói đùa gì vậy?" Tôi không giải thích được lắc đầu: "Trước khi tôi gặp ông, tôi còn không biết có chuyện về cái nhẫn như vậy" "không thể nào, vậy tại sao ngài lại cự tuyệt chuyển nhượng chiếc nhẫn cho tôi?" Stephan hỏi ngược lại. "Đầu tiên, tôi nói cho ông biết, tôi không thiếu tiền! Nhưng mà nguyên nhân trọng yếu nhất chính là, cái nhẫn này tôi làm vật đính hôn cho hôn thê của tôi! Ông cho rằng tôi sẽ bán nó hay sao?" Thàn sắc của tôi có chút không vui nói. "Thế nhưng ông cũng không phủ nhận tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông là tập đoàn lớn nhất thế giới?" Stephan nói. "Ha ha!" Tôi rốt cục cũng hiểu điều mà Stephan ám chỉ, hắn cho rằng tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn, nên mới sáng lập ra tập đoàn này! "Tôi đúng là bội phục sức tưởng tượng của ông!" Tôi cười to nói: "Đây là chuyện buồn cười và ấu trĩ nhất mà tôi nghe được!" "Hừ, ngài không nên lảng sang chuyện khác!" Stephan hừ lạnh nói. "không phải tôi nói sang chuyện khác mà là ông nghĩ tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn, nên mới trở thành người giàu nhất thế giới? Được, vậy thì tôi hỏi ông, chiếc nhẫn này rời khỏi tay ông khi nào" Tôi hỏi. "Tháng hai năm nay bị người ta trộm đi!" Stephan nói. "Bởi vậy ông mới cho rằng tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn? không sai, tôi đúng là người thành lập tập đoàn Ánh Rạng Đông, nhưng mà tập đoàn Ánh Rạng Đông và Đông Á đã thành lập từ nhiều năm trước, vậy ông bảo tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn vào lúc nào?" Tôi hỏi ngược lại. "A" Stephan bỗng nhiên tỉnh ngộ, biết mình nghĩ lầm rồi, đó chính là do mình chỉ chú ý tới việc Tập đoàn Ánh Rang Đông mới thành lập, nhưng lại không chú ý tới vấn đề khác!(ngu vãi! Lão tác giả cũng ngu nốt!) Mà tôi, hiện tại đã hiểu rõ, tại sao Stephan phải trả công nhiều như vậy để tìm lại chiếc nhẫn này. Nhưng mà làm cho tôi bực bội chính là, công ty châu báu Phi Yến kia, khi bán cho tôi cũng không nói rõ mấy chuyện này. "Được rồi! Stephan tiên sinh, mặc kệ cái nhẫn này có cái gì…bí mật gì, tôi cũng sẽ không bán. Tuy rằng từ góc độ nào đó, cái nhẫn này là của ông nhưng ông cũng không thể phủ nhận là ông cũng cướp nó từ TQ" Tôi nhìn Stephan dùng khẩu khí nghiêm túc nói: "Cho nên ông cũng đừng khuyên tôi chuyển nhượng lại chiếc nhẫn. Hơn nữa tôi cũng không mong ông dùng thủ đoạn nào đó đối phó với tôi, sức chịu đựng của tôi có hạn, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu. Tôi cũng không sợ nói cho ông biết, công ty lính đánh thuê của Jack, sẽ rất nhanh chóng sát nhập vào công ty lính đánh thuê ở Châu Phi của tôi!" Stephan biến sắc, sau đó hắn đi tìm Jack chứng minh lại điều này, từ đó không còn dám hành động thiếu suy nghĩ "Ông nói đúng, Lưu tiên sinh, chiếc nhẫn này là của người TQ, đúng là tôi không có lý do gì chiếm làm của riêng!" Stephan gật đầu, qua nửa ngày mới lên tiếng: "Hơn nữa, tôi đã nghiên cứu nó ba mươi năm vẫn không có tìm ra cái gì, có lẽ tôi vô duyên với nó. Nếu như có tiếp tục nghiên cứu thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi" "Ha ha, nhưng mà nói thật, đúng như tôi nghĩ cái nhẫn này cũng chẳng có gì đặc biệt cả". tôi cười cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]