Chuyện này là do Lưu Oánh nói cho cô biết hay sao?"
Tôi cắt ngang lời Dương Mân nói.
"Làm sao anh biết?"
Dương Mân không hiểu nói.
"Nghe giọng điệu này, thì bạn của cô chắc chắn là làm cảnh sát!"
Tôi nói:
"Chỉ nói chuyện của Trịnh Thiếu Bằng đi, chuyện khác tôi không quan tâm."
"Tôi chẳng phải là đang nói hay sao, vậy mà bị anh cắt ngang!"
Dương Mân nhíu mày bất mãn nói:
"Trịnh Thiếu Bằng 25 tuổi, tốt nghiệp đại học công nghiệp thành phố D, nhận chức vụ chuyển hàng hóa cho công ty hậu cần Phi Thông. Cái công ty Phi Thông này là công ty riêng của gia tộc, người thành lập là Trịnh Văn Hoa, cũng chính là cha ruột của Trịnh Thiếu Bằng, trong lúc đang làm ăn có án tích, gia tài cũng được hơn ngàn vạn."
Trong lúc làm ăn? Tôi lắc đầu, hậu cần chính là vận tải đường dài, kiếp trước thì tôi không hiểu ngành nghề này, nhưng kiếp này tôi hiểu rõ như lòng bàn tay.
Người lập loại công ty như thế này, nếu không có bối cảnh thì tuyệt đối không làm được.
Xem ra lần này Dương Mân tìm cho tôi một phiền phức rồi, cái tên Trịnh Hoa Văn này chẳng phải là người tốt đâu, xem ra Trịnh Thiếu Bằng đúng là khó đuổi rồi.
"Anh làm sao vậy?"
Dương Mân thấy tôi nhíu mày, hỏi:
"Anh không phải là nghe nói tên Trịnh Thiếu Bằng này có hơn ngàn vạn thì sợ hả?"
"Đương nhiên là không phải"
Thế nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra thân phận khác của Trịnh Thiếu Văn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Tôi thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552628/chuong-468.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.