"Đúng vậy, cần phải dùng thẻ, đây là căng tin của công ty, xin hỏi anh có phải là nhân viên của tòa Building này không?"
Đầu bếp hỏi.
"Tôi là nhân viên của Tập đoàn Thế Kỷ Mới, lần đầu tiên ăn ở chỗ này..."
Tôi giải thích.
"Vậy anh có thể tới công ty làm thẻ, ở chỗ này chúng tôi không thu tiền mặt."
Đầu bếp lắc đầu nói.
Làm thẻ? Chờ tôi làm thẻ xong, thì căng tin đã đóng cửa từ lâu rồi!
"Làm sao vậy, Lưu tổng giám?"
Một giọng nữ êm tai truyền tới, tôi xoay người nhìn lại, đây chẳng phải là Dương Mân hay sao!
"Ách... Tôi không có thẻ cơm."
Tôi xấu hổ cười cười.
"A, như vậy sao! Vậy thì tôi mời khách!"
Dương Mân lấy thẻ cơm của mình, vạch lên máy một cái.
Đầu bếp giúp tôi lấy một suất Ma Lạt Thăng, sau đó tôi mua thêm 2 cái bánh nướng, tất cả đều là tiền của Dương Mân.
Mà Dương Mân mua một suất cơm sườn lợn, không nghĩ tới, vóc người nàng đẹp như vậy, nhưng lại ăn nhiều đến thế.
"Xấu hổ quá, để cô phải tốn kém rồi."
Tôi hướng về Dương Mân nói. Một đại nam nhân mà để một nữ nhân trả tiền, thì đúng là có chút không thoải mái.
"Ha ha, chỉ có 10 đồng, tốn kém cái gì."
Dương Mân cười nói.
"Vậy hôm nào tôi mời cô ăn cơm."
Tôi thuận miệng hướng về Dương Mân nói.
"Được! Vậy chúng ta một lời đã định rồi nhé!"
Dương Mân vội vàng tiếp lời nói.
"Ừ, còn sợ tôi quỵt nợ phải không!"
Tôi đáp ứng nói.
Tôi và Dương Mân bưng cơm, tìm một cái bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552557/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.