"Em đã quên chuyện năm đó khi em tới Tân Giang hay sao? Chúng ta gặp nhau trên đường, em theo anh về nhà, sau đó trước khi đi em còn nói..."
Tôi không cam lòng nói.
"Thật xin lỗi... Tôi không biết anh đang nói cái gì!"
Hạ Nhu nghi hoặc nhìn tôi, có chút bối rối nói:
"Anh đừng có quấy rầy hôn lễ của tôi được không, anh hại chết tôi rồi đó..."
Sao có thể như vậy chứ? Hình như có chuyện gì không đúng! Cho dù Hạ Nhu vì nguyên nhân gì mà không muốn nhận tôi, nhưng mà khi tôi nhắc tới chuyện kia, trong mắt nàng vẫn chỉ nghi hoặc! Nói cách khác, Hạ Nhu không biết tôi, bởi trong mắt không có một chút ba động nào!
Chẳng lẽ Hạ Nhu cũng mất trí nhớ? Không phải trùng hợp như vậy chứ?
Tôi ổn định tinh thần, cẩn thận suy nghĩ xem trong chuyện này có ẩn tình gì khác không.
Khi ánh mắt tôi nhìn qua cái cổ trắng ngần của nàng, thì tôi nở nụ cười...
"Hạ Nhu đâu?"
Tôi tự tin mỉm cười.
"Cái gì... Anh đang nói cái gì đó."
Hạ Nhu có chút khẩn trương nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
"Cô không phải Hạ Nhu, Hạ Nhu ở đâu?"
Tôi ngữ khí chân thành hỏi.
"Tôi... Tôi chính là..."
Hạ Nhu rõ ràng đã hoảng loạn:
"Tôi không biết anh đang nói cái gì, anh mau đi đi."
"Nói cho tôi biết, tôi sẽ đi."
Tôi nói.
"Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết."
Hạ Nhu lắc đầu nói.
Tôi buông lỏng tay Hạ Nhu ra. Tôi sở dĩ khẳng định như vậy, là bởi vì ở cổ của Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552517/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.