Cha tôi ngẩng đầu lên, chỉ vào ghế salon bên cạnh nói:
"Đúng vậy! Đây là của ông nội con năm đó đã để lại cho cha!"
Tôi cười cay đắng nói:
"Không trách được Lưu Duyệt nói rằng nhà nàng cũng có một cái hộp như vậy!"
"Con định xử lý chuyện này thế nào đây?"
Cha tôi hỏi.
"Nói thật, con cũng không biết!"
Tôi thở dài một hơi nói.
"Con và cô ấy quan hệ đến mức độ nào rồi?"
Cha tôi thử dò xét, hỏi.
"Đến bước cao nhất rồi!"
Tôi lắc đầu nói:
"Con của cha, cha còn không biết sao!"
"Ôi! Đúng là nghiệp chướng! Cha cũng đoán được, chỉ là trong lòng vẫn mong một chút may mắn!"
Cha tôi nói.
"Làm sao có thể trùng hợp như thế! Cha, cho tới bây giờ con chưa từng nghe nói qua, con còn có ông chú ư!"
Tôi hỏi.
"Đúng vậy, con chưa từng nghe nói qua, ngay cả cha cũng không phải là hiểu rõ ràng, ông nội con cho tới bây giờ cũng không nói với cha chuyện trong gia đình! Cha cũng chỉ là nghe thông tin từ người khác nói, nên mới biết đại khái mà thôi!"
Cha tôi nói:
" Trước giải phóng Lưu gia là một đại gia tộc, đại địa chủ, đại quân phiệt, con có thể tưởng tượng được quyền lực lớn đến mức nào. Mà trong loại gia đình như thế, thường không để mắt đến tình yêu thực sự của người con gái, hôn nhân của họ chẳng qua là một thứ để các bậc trưởng bối đem đổi lấy tiền tài và quyền lực!"
Tôi gật đầu, thật ra thì so với hiện tại không phải là không giống nhau! Lưu Duyệt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552478/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.