Tôi kéo rèm cửa sổ, ánh trăng lập tức xuyên vào chiếu lên thân thể hoàn mỹ của Lưu Duyệt, làm cho tôi lại kích động, nhưng mà Lưu Duyệt đã quá mệt mỏi rồi.
"Ngủ chưa?"
Tôi vuốt ve Lưu Duyệt, nhẹ giọng hỏi.
"Chưa ngủ được."
Lưu Duyệt lớn ngáp nói:
"Thật là nhanh!"
"Cái gì thật là nhanh, em nói anh kết thúc quá nhanh, cần thời gian dài một chút nữa hay sao?"
Tôi cười hỏi.
"Dĩ nhiên là không phải! Anh đang suy nghĩ cái gì đấy, em đau muốn chết, vậy mà anh còn nhe răng nhếch miệng cười, thật không biết tại sao đàn ông các anh lại thích những chuyện này!"
Lưu Duyệt chu miệng nói.
"Vậy người nào nói thoải mái sung sướng vậy?"
Tôi cười xấu xa nói.
"Người ta chỉ phối hợp với anh một chút mà thôi! Nếu không anh lại có cảm giác với cả mộ người như chết hay sao!"
Lưu Duyệt đỏ mặt nói dối nói:
"Em nói là thời gian trôi qua thực là nhanh, cuối cùng thì em cũng được ở cùng với anh !"
"Đúng vậy, Nói thực lúc đầu ở quán café kia anh toàn nói lung tung, anh chẳng có chút hứng thú nào với nó cả, chỉ vì em quá kín đáo lên anh mới như vậy"
Tôi thẳng thắn nói.
"Đã sớm đã nhìn ra, anh là loại người ít sự hứng thú, sao lại có thể cảm nhận về café Lam Sơn như vậy được!"
Lưu Duyệt liếc tôi một cái nói.
"Ha hả, nếu không chúng ta lại làm lại lần nữa?" Tôi thật sự chống cự không nổi sự hấp dẫn trên thân thể của Lưu Duyệt.
"Anh muốn làm em chết thì cứ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552471/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.