"Anh…anh nhận ra tôi?"
Lưu Duyệt sửng sốt một chút, nói lắp bắp.
"Không thể nào! Thật sự là cô sao, hoa khôi trong truyền thuyết của trường học!"
Tôi cũng sợ hết hồn.
Tôi mơ hồ nhớ lại, hình như trước kia Quách Khánh có nói với tôi, lớp 11 của trường có một hoa khôi tên là Lưu Duyệt, chỉ là chưa có cơ hội nhìn thấy. Tứ đại hoa khôi của trường thì đã có hai biến thành lão bà của tôi rồi, còn một người thì vẫn chưa rõ ràng, chỉ còn lại có mỗi Lưu Duyệt, bảo sao tôi không chú ý được cơ chứ!
Lúc nãy tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, dù sao người trùng tên trên thế giới này rất nhiều, nhưng tôi không đè nén được sự tò mò trong lòng, không nghĩ tới thực sự là nàng! Như vậy xem ra, nàng cũng là một nhân vật rất lợi hại, mới chỉ lớp 11 mà đã mở một đại lý xe lớn tới như vậy!
"Được lắm, anh gạt tôi!"
Lưu Duyệt cau mày nói.
"Cái gì mà gạt hay không, chỉ là cô có tật giật mình mà thôi! Đây chẳng phải là chuyện to tát gì, tại sao cô không nói với tôi từ trước?"
Tôi nói.
"Tôi... Tôi tưởng là anh đã biết... ? Người ta sao không biết xấu hổ nói cho anh biết được chứ... Người ta là. Là hoa khôi của trường!"
Lưu Duyệt ngượng ngùng nói.
Tôi ngất, tiểu mỹ nữ này mà không thông minh, thì còn ai thông minh nữa cơ chứ, nhưng sao giờ lại ngốc tới vậy! Ý của tôi là, tại sao nàng không nói cho tôi biết, nàng ở cùng trường với tôi, nhưng mà chuyện không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552381/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.