Ra khỏi cửa trường không lâu, Hàn Băng Phong đã lao đến, nhìn tôi quát lên:
"Đập vỡ cửa kính rồi lại muốn chạy hay sao?"
Tôi không muốn cùng hắn nói nhiều, cho nên nói:
"Thật xin lỗi."
"Thật xin lỗi? Miếng thủy tinh đã vỡ rồi, xin lỗi còn tác dụng hay sao?"
Hàn Băng Phong lạnh mặt nói.
Không đợi lời nói của tôi, đã có một thanh âm truyền tới:
"Vậy thì thầy cảm thấy nó vô dụng thì vô dụng hay sao."
Tôi quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Quách Khánh đã đứng ở trước cửa trường học.
Hàn Băng Phong nghe thấy vậy thì sắc mặc biến đổi, nói như thế nào, thì Hàn Băng Phong cũng đã từng trải qua cuộc sống lăn lộn trên giang hồ, cho nên đối với con đường này vô cùng hiễu rõ.
Quách Khánh hiện giờ đại danh đỉnh đỉnh, là nhân vật số 1, số 1 trong giới hắc đạo của thành phố Tân Giang.
"Quách Khánh, em ở bên ngoài như thế nào thì thầy mặc kệ, nhưng ở trong trường tối thiếu cũng phải giống một học sinh!"
Hàn Băng Phong do dự một chút nói.
"Cám ơn Hàn chủ nhiệm nhắc nhở."
Quách Khánh xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Hàn Băng Phong phất phất tay, kéo tôi ra khỏi cổng trường.
"Lão Đại, nghe nói ngươi muốn đi một thời gian?"
Quách Khánh hỏi.
"A, đúng vậy."
Tôi gật đầu, cười khổ nói:
"Chuyện này nói ra lại buồn cười, tớ đi làm vệ sĩ cho một minh tinh."
"Làm vệ sĩ cho một minh tinh? Lão Đại, đừng tưởng không biết cậu nghĩ gì, đến lúc đó tớ lại có nhiều hơn một chị dâu?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552353/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.