Tôi nói xong câu đó, cả Chú Hà và cha tôi đều sửng sốt, không biết tôi đang muốn làm gì.
Nhưng ngay sau đó cha tôi đã hiểu, lúc nãy mình làm Lão Hà ở vào trạng thái khó xử, con của mình làm như vậy, chỉ là đền bù những thiệt thòi đó mà thôi! Cho nên cha tôi cao hứng nói:
"Đúng vậy, lão Hà! Lưu Lỗi nói rất đúng, con rể chỉ một nửa là con thôi, mà Lưu Lỗi đã nhận làm con trai của hai người rồi! Tích Duyên đã nhận tôi làm cha nuôi, tôi cũng có ý nghĩ muốn để cho nó làm như vậy, nhưng mà Lưu Lỗi đã nói ra trước rồi, thì cũng như tôi nói vậy!"
Chú Hà thấy tôi đột nhiên muốn kết nghĩa, thì không biết phải làm sao!
Tiểu Tích nhận người ta làm cha, mẹ nuôi thì chẳng làm sao cả, bởi gia đình người ta có điều kiện, sau này có thể chiếu cố cho Tiểu Tích một chút!
Nhưng con của người ta là một nhân tài, nhận người tàn phế như mình làm cha nuôi thì có ý nghĩa gì chứ! Nhưng nếu như không đồng ý, thì người ta lại tưởng là mình kiêu, làm người thanh cao, nhưng nếu đáp ứng, thì người ta lại cho mình là người ham phú quý.
Tôi thấy Chú Hà do dự nên tiếp tục rèn sắt khi còn nóng nói: "Chú Hà chẳng lẽ vì hôn sự của Tiểu Tích nên tức giận hay sao?"
"Đâu có, đâu có, chú cao hứng còn không kịp nữa là! Vô duyên vô cớ, có thêm một người con ưu tú như vậy, làm sao chú không cao hứng được chứ!"
Chú Hà nói.
"Cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552347/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.