🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi mà Trần Tuấn Đông triệu tập tất cả vệ sĩ tinh nhuệ của công ty với Luyện võ đường, tất cả những người này đều cao hứng vì công ty có được một khách hàng lớn.
Nhưng khi Trần Tuấn Đông đem ý tưởng của tôi nói cho mọi người nghe, thì họ chẳng thèm chú ý.
Trong mắt của bọn họ, tôi chỉ là một thư sinh chân yếu tay mềm.
Ngay cả những vệ sĩ bình thường nhất cũng không để tôi vào trong mắt, Trần Tuấn Đông nói mấy câu, cũng không có ai chịu lên đài tỷ thí với tôi.
Bởi vì ... những người này cảm thấy, tỷ thí với tôi quả thực là sự sỉ nhục với họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nhưng chẳng bao lâu sau, đã có người động tâm, bởi vì tiền thuê của tôi là độc nhất vô nhị!
10 vạn tương đương với giá tiền thuê những vệ sĩ cao cấp nhất, ở công ty này, không mấy người có được tiền thuê cao như vậy.
Rốt cuộc cũng có một tên Tiểu cá tử (1) không nhịn được nữa, bước lên đài, liếc nhìn tôi nói:
"Tỷ thí thì có thể, nhưng mà tôi cũng phải nói trước, quyền cước không có mắt, tôi muốn biết, nếu như tôi ngộ thương Lưu tiên sinh thì sẽ thế nào?"
(1): Tiểu cá tử: người có vóc dáng nhỏ nhắn
Sau khi Tiểu cá tử nói xong, thì rất nhiều người cười lên, bởi vì họ nhận thấy, lời nói của Tiểu cá tử rất có thể sẽ thành sự thật.
Tôi cười nhạt một tiếng, đối với chuyện này cũng không để ý gì nhiều, sắc mặt không chút thay đổi nói:
"Nếu như anh đả thương được tôi, tôi sẽ đưa thêm cho anh 10 vạn đồng, đồng thời không truy cứu trách nhiệm."
"A? Ha ha, vậy nếu như đánh chết thì sao đây?"
Tiểu cá tử được voi đòi tiên nói.
Tôi không nhịn được nữa, lạnh lùng nói:
"Cười đã chưa? Đánh chết tôi thì tôi không có ý kiến, nhưng cảnh sát chưa chắc đã bỏ qua cho anh!"
Đùa giỡn thì có thể được, nhưng quá mức thì sẽ không tốt. May mà tính tình tôi tốt hơn rất nhiều, phải lúc tôi mới sống lại, thì có lẽ người này sẽ không còn lo được cuộc sống của hắn về sau nữa.
Tiểu cá tử vốn định cười nhạo tôi không tự lượng sức, nhưng lại bị câu nói của tôi làm cho mặt hắn xanh lại. Hắn không nói nữa, mà chộp một trảo về phía tôi, thế công vô cùng sắc bén.
Nếu như là người bình thường, thì ứng phó sẽ không dễ dàng. Nhưng mà ở trong mắt của tôi, một chiêu này của hắn có đầy rẫy sơ hở, có cả trăm phương pháp phá giải, hơn năm chục phương pháp đưa hắn vào chỗ chết!
Tôi đứng yên, không né tránh đợi đến khi trảo của hắn sắp chộp vào người của tôi.
Tôi đột nhiên vươn tay phải, cầm lấy cổ tay của Tiểu cá tử, dùng sức vặn một cái, chỉ nghe" răng rắc" một tiếng, cổ tay của Tiểu cá tử đã bị vặn chệch khớp.
Vốn tôi không có ý định đả thương hắn, chỉ trừng phạt hắn về tội miệng thối, nhưng do hắn quá đáng, nên trừng phạt một chút cũng không sao.
"A!"
Tiểu cá tử kêu thảm một tiếng, hắn cầm cổ tay bị bẻ chệch đứng im trên đài. Biến cố đột nhiên xuất hiện, khiến người khác sợ ngây người, ánh mắt của mọi người từ khinh thường chuyển sang kinh ngạc!
Bởi vì nghiêm túc mà nói, tiểu cá tử ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, lập tức bị tôi đả thương.
"Để cho tôi tới thử một chút!"
Một đại hán có vóc người to cao đi ra.
Chỉ căn cứ vào thân hình của hắn thôi cũng có thể đoán được, người này chắc chắn xuất thân từ Địa Hạ quyền đàn.
Tôi chắc rằng đã có rất nhiều người xem phim "A Hổ", thì mọi người đều biết, tỷ đấu ở Địa Hạ Hắc Quyền khác hoàn toàn so với tỷ đấu chính quy, nó chẳng có quy tắc gì, muốn đánh thế nào cũng được, không có phạm quy, không có tạm dừng, chỉ có một mục tiêu duy nhất là làm thế nào để đánh bại đối phương.
Tỷ lệ tử vong cao nhất trong tỷ đấu là ở đâu? Là tỷ đấu quyền anh hay sao? Hay là những môn vật tự do? Hay là võ thuật tự do? Hay là thể hiện năng lực cực hạn của con người?
Không sai, những môn kia có tỷ lệ tử vong đúng là rất cao, nhưng lại không thể so sánh với Hắc Quyền.
Tỷ lệ tử vong ở Địa Hạ Quyền Đàn gần như là 100%. Cũng có thể nói cách khác là, trong một cuộc tỷ đấu, người thua gần như là chết!
Đây chính là ác mộng trong tỷ đấu – Địa Hạ Quyền Đàn.
Mà người có thể sống sót từ trong các cuộc tỷ đấu này đi ra, thì không phải khoa trương chứ, nếu như nhốt một con hổ và 1 võ sĩ địa hạ vào chung một chiếc lồng, thì người chết chắc chắn là con hổ!
Mà đại hán này chính là một người như vậy, từ vết sẹo trên mặt hắn thì có thể thấy được dấu vết của sự thống khổ do thời gian lưu lại!
Có thể nói, vết sẹo này chính là một kết cục không thể nào tốt hơn cho họ! Nếu như làm vệ sĩ cho người khác, đúng là có nguy hiểm thật, nhưng nó lại chẳng đáng để so sánh với những gì đang diễn ra dưới Địa Hạ.
"Hãy thể hiện cho tôi xem, người đi ra từ Địa Hạ Quyền Đàn có gì khác."
Tôi vươn tay ra, làm một tư thế xin mời. Nói thật, tôi đúng là vô cùng kính nể với những người như thế này.
Đại hán trước mặt vô cùng sửng sốt, bình thường hắn luôn giữ kín thân phận của mình, trong công ty chỉ có mấy người lãnh đạo cao cấp mới được biết, không nghĩ tới đối phương chỉ mới nhìn đã nhận ra thân phận của mình!
Lại liên tưởng đến việc hắn chẳng tốn chút công sức nào giải quyết Tiểu cá tử, đại hán lập tức ý thức được người trước mặt này không phải hạng đầu đường xó chợ, nên hắn tập trung toàn bộ tinh thần.
Nhưng mà tôi lại thất vọng, bởi đại hán này không thể nào tiếp của tôi được một chiêu, bởi vì người này đánh nhau như trẻ con đánh lộn, chẳng có chiêu thức gì cả, trong mắt tôi động tác của hắn sở hở chồng chất.
Từ chỗ đồng tình với hắn, nên tôi không muốn đả thương, chỉ một chưởng đánh hắn rơi khỏi đài.
Những người lên đài ngay sau đó cũng vậy, cũng không có ai chống đỡ được một chiêu của tôi, mặc dù tôi căn bản không có sử xuất toàn lực, chiêu thức cũng rất bình thường. Thế nên tôi chủ yếu là dùng kĩ xảo, đánh đối phương rơi khỏi đài, chứ không đả thương họ.
Những người này thần sắc vô cùng nghiêm túc, từ kinh ngạc biến thành kính sợ, ngay cả Trần Tuấn Đông cũng vô cùng kinh ngạc! Bởi vì trong những người so chiêu với tôi, có cả mấy cao thủ có lương 5 vạn đồng.
Trần Tuấn Đông do dự một chút, nhìn mấy người chưa lên đài, nói:
"Tiểu Uy, cậu tới thử một chút."
Sau khi Trần Tuấn Đông nói lời này, những người dưới đài lập tức nhỏ giọng bàn tán!
Tiểu Uy là một trong những vệ sĩ chủ chốt của công ty Thanh Long, lúc bình thường hắn sẽ không xuất thủ, vậy mà hôm nay Trần quản lý lại cho hắn lên đài!
Tiểu Uy không nhanh không chậm, thần sắc vô cùng ngưng trọng, chậm rãi nói:
"Đông ca, tôi không nhìn được động tác của hắn, tôi chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn!"
Một câu nói của Tiểu Uy làm tất cả phải giật mình, Tiểu Uy là một nhân vật nổi tiếng trong giới vệ sĩ, người có cấp bậc cũng khó mời hắn! Do vậy, trong giới vệ sĩ Tiểu Uy chính là một nhân vật được coi như thần thoại!
Nổi tiếng nhất chính là lần, có một giám đốc của công ty mỏ trong nước, tới Châu phi bàn luận chuyện làm ăn, Tiểu Uy đi theo làm vệ sĩ, nhưng khi tới nơi lại bị bọn vũ trang phản loạn phục kích, Tiểu Uy dưới làn mưa bom bão đạn, bảo vệ an toàn cho vị giám đốc kia.
Sau mặc dù Tiểu Uy thân chịu trọng thương, nhưng danh tiếng vang dội trong giới vệ sĩ. Lâu ngày, Tiểu Uy trở thành một trong những vương bài chủ chốt của công ty Thanh Long!
Mà hôm nay, Tiểu Uy lại nói như vậy, khiến mội người ở đây đều ngây dại!
Vẫn là Trần Tuấn Đông từng trải việc đời, tương đối chững chạc, là người phục hồi đầu tiên, dùng sắc mặt ngưng trọng hỏi:
"Tiểu Uy, cậu chắc chắn chứ?"
"Đông ca, anh không có phát hiện gì hay sao? Công phu của người này chưa từng được miêu tả trong bất cứ bộ sách võ thuật nào, hắn vốn dùng một chiêu xuất kì bất ý mà giành chiến thắng! Hơn nữa mỗi chiêu đều dùng lực vừa đủ, lại chuẩn xác, hạ thủ lưu tình, nếu không có ít nhất một nửa người trong số này đã phải làm bệnh viện rồi!"
Tiểu Uy lắc đầu nói.
Trần Tuấn Đông gật đầu nói:
"Người này đúng là rất lợi hại! Tối ngày hôm qua ở trong quán rượu, ba bốn tên côn đồ, còn chưa tới gần hắn đã bị đánh gục!"
"Người này thân thủ tốt như vậy, tại sao lại muốn tìm vệ sĩ?"
Tiểu Uy có chút kỳ quái.
"Ha hả, không biết. Nhưng mà người này rất thú vị!"
Trần Tuấn Đông cười cười nói.
Tiểu Uy làm nóng thân thể, sau đó đi tới võ đài.
Trong đại sảnh của công ty bảo an Thanh Long.
"Đây chính là hai vệ sĩ cao cấp nhất của công ty các người hay sao! Chỉ là hai thằng ngốc mà thôi. Thời điểm khi xảy ra sự việc, ngay cả một chút cảnh giác cũng không có, con gái của tôi thiếu chút nữa đã gặp phải nguy hiểm!"
Một trung niên nam nhân tức giận nói.
"Thật xin lỗi, Tô tiên sinh, công ty đã trách phạt đối với hai vệ sĩ thất trách."
Quản lý đại sảnh khuôn mặt tươi cười chịu nhận lỗi.
"Xử phạt? Chuyện đã xảy ra rồi, xử phạt có lợi ích gì! Con gái của tôi nếu mà xảy ra chuyện, thì mọi chuyện có thể cứu vãn được không!"
Người được gọi là Tô tiên sinh quát.
"Cha... bỏ đi, chẳng phải là con không có việc gì hay sao."
Bên cạnh Tô tiên sinh có một thiếu nữ xinh đẹp làm nũng nói.
"Ai!"
Tô tiên sinh thở dài nói:
"Tiểu Tư, cha chẳng phải là lo lắng cho con hay sao!"
Ngồi ở đại sảnh của công ty Thanh Long chính là chủ tịch tập đoàn Tô Thị Tô Viên Triêu và đại minh tinh Tô Dĩnh Tư. Trong thời gian gần đây, Tô Dĩnh Tư luôn nhận được những tin nhắn đe dọa, thậm chí ngay ở cửa biệt thự của mình, có có những người khả nghi lui tới.
Sở dĩ nói những người này khả nghi, là bởi vì những người này ăn mặc rất kỳ quái, có đủ các tầng lớp trên xã hội, có cả người mặc âu phục đeo caravat, lại còn có cả người giống như khất cái!
Nhưng chỉ có những chuyện này, thì cũng chẳng có vấn đề gì, mấu chốt nhất chính là, Tô Viên Triêu từng tận mắt nhìn thấy một người ăn mặc như một tổng giám đốc, nhưng trong chốc lát đã biến thành một công nhân!
Cho nên có thể dễ dàng phán đoán, toàn bộ những người này đều là ngụy trang. Hơn nữa khuôn mặt bọn họ rất lạ, Tô Viên Triêu chưa từng thấy ở khu vực này.
Tô Viên Triêu biết chuyện lần trước vẫn còn chưa kết thúc, cái tên Hoàng Hữu Vi kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ!
Thông qua điều tra được biết, Hoàng Hữu Vi xuất thân từ hắc đạo, cũng có một chút thế lực ngầm!
Mà những người bị khả nghi kia, chính là thủ hạ do Hoàng Hữu Vi phái tới.
Tô Viên Triêu báo cảnh sát mấy lần, nhưng mà đám người này cứ như chơi trò trốn tìm, cảnh sát tới thì bọn họ đi, cảnh sát đi thì bọn họ trở lại, quả thực giống như đang đánh du kích!
Thật vất vả, cảnh sát mới bắt được một người khả nghi, kết quả chẳng hỏi được ái gì cả. Dù sao người ta cũng không phạm pháp gì cả, pháp luật cũng không cấm người ta đi bộ trước của nhà người khác!
Cho nên chẳng còn cách nào khác, khi quá thời gian tạm giam, thì lại phải đem người ta thả ra.
Chuyện này khiến Tô Viên Triêu lo tới sứt đầu mẻ trán, chẳng còn tâm tình nào mà xử lý chuyện công ty.
Tô Viên Triêu mặc dù thế rất mạnh, có quan hệ rỗng rãi với vô số người.
Nhưng mà lại chẳng có tác dụng gì với đám xã hội đen này cả, những người xã hội đen không có ra bài như mấy quyển sách võ thuật, chọc phải bọn họ, thì bọn họ suốt ngày quấn chặt lấy ngươi!
Hơn nữa, trong những tin nhắn gần đây, tin tức đe dọa ngày một cụ thể, cảnh báo trong vòng 1 tháng, sẽ khiến cho Tô Dĩnh Tư sống không bằng chết. Báo cảnh sát, thì cảnh sát cũng không tìm ra thủ phạm.
Chỉ có tin đe dọa, cho nên không thể có căn cứ chính xác để nói người đứng sau là Hoàng Hữu Vi, cho nên cảnh sát cũng không thể đi bắt người.
Bất đắc dĩ, Tô Viên Triêu chỉ đành ký thác hi vọng vào vệ sĩ một lần nữa, lần này tới công ty Thanh Long, chính là tìm cho Tô Dĩnh Tư mấy vệ sĩ cấp cap nhất.
Đương nhiên, lúc nãy đúng là Tô Viên Triêu có chút nóng giận, lúc bình thường hắn rất hòa ái, nhưng mà trong thời gian này, những phiền toái kia làm hắn lo sứt đầu mẻ trán, hơn nữa hắn còn lo lắng cho sự an toàn của con gái, nên không còn khách khí được nữa.
Thấy con gái mình khuyên bảo, lửa giận của hắn mới lặng xuống, nói:
"Thật không tốt, Vương quản lý, lúc nãy tôi nóng quá."
"Không sao, không sao! Là công ty của chúng tôi làm không tốt, Tô tiên sinh tức giận là đúng!"
Vương quản lý vội vàng nói.
Tô Viên Triêu ở trước mặt thì hắn không thể nào đắc tội được, Tập đoàn Tô Thị là một trong những vị khách cự lớn của công ty Thanh Long, toàn bộ nhân viên an ninh của tập đoàn là do thuê từ công ty mình!
Nếu như làm cho vị thần tài này tức giận, người ta nói một câu, công ty mình tổn thất mấy trăm vạn ngay.
"Vương quản lý, mục đích tới đây của tôi lần này, là tìm cho con gái tôi hai vệ sĩ tốt hơn."
Tô Viên Triêu nói ra mục đích của chuyến đi này.
"Không thành vấn đề! Không biết Tô tiên sinh có yêu cầu gì không?"
Vương quản lý nghe nói như vậy, thì biết công việc làm ăn còn có thể duy trì, nên mở tươi như nở hoa.
"Muốn người tốt nhất! Tôi nghĩ Vương quản lý có thể hiểu ý của tôi, đừng có nhắc tới vấn đề giá tiền với tôi, cần bao nhiêu cứ nói, Tô Viên Triêu tôi không quan tâm tới chuyện này."
Tô Viên Triêu chậm rãi nói.
"Người là này…con bài chủ chốt của công ty chúng tôi?"
Vương quản lý cũng không ngu, hỏi dò.
"Không tệ."
Tô Viên Triêu gật đầu nói.
"Nhưng mà..."
Vương quản lý có chút khó nói, người muốn thuê con bài chủ chốt Tiểu Uy của công ty không ít, nhưng mà Tiểu Uy lại không dễ tiếp nhận nhiệm vụ như vậy, theo lời của hắn mà nói, nhiệm vụ không có tính khiêu chiến, không nhận!
Đừng có cười, chuyện này là vô cùng chính xác! Nếu như nói là công ty an bài nhiệm vụ cho nhân viên, chứ chưa từng nghe thấy nhân viên tự chọn nhiệm vụ!
Nhưng mà Tiểu Uy lại khác, Tiểu Uy chính là chiêu bài của Thanh Long, Thanh Long không thể nào bởi vì ... chuyện nhỏ này mà đắc tội với Tiểu Uy, nếu hắn không thích mà bỏ đi công ty khác, thì danh tiếng của công ty sẽ rơi xuống theo.
Cho nên Tiểu Uy không muốn nhận nhiệm vụ, công ty sẽ giúp hắn từ chối, mà phương thức từ chối thường là đưa ra một giá tiền rất ca để hù dọa!
Nhưng mà Tô Viên Triêu lần này lại khác, công ty của hắn dẫ đầu trong quốc nội về hàng điện dân dụng, không thiếu tiền, cho dù giá tiền cao tới đâu, người ta cũng có thể đáp ứng! Cho nên chuyện này đúng là làm khó Vương quản lý.
"Tô tiên sinh, Tiểu Uy là người của công ty chúng tôi thì đúng rồi, nhưng công ty chúng tôi lại không quản lý được hắn, hắn thích tiếp nhận nhiệm vụ gì thì hắn nhận."
Vương quản lý đúng là có chút khó khăn khi nói những lời này.
"Chuyện này thì tôi hiểu, tôi sẽ tự mình tìm Tiểu Uy để nói chuyện. Nhưng mà phiền phức Vương quản lý dẫn tôi đi gặp hắn một chút!"
Tô Viên Triêu rất tự tin nói.
Trong mắt hắn, mỗi người đều có một giá trị, nhưng điểm mấu chốt chính là ai nhận ra giá trị và trả giá cao hơn giá trị đó, người nào chẳng khuất phục trước tiền tài.
Tuy rằng cách nghĩ này có chút tự đại, nhưng cũng đúng, Tập đoàn Tô Thị có rất nhiều quản lý và nhân viên kỹ thuật là người tài, đều là do Tô Viên Triêu dùng phương pháp này lôi kéo từ các công ty khác tới.
Nhưng cách này chỉ có hữu hiệu với những người thiếu tiền, chứ với người nhiều tiền hơn hắn thì vô hiệu.
"Như vậy thì tốt quá, tôi sẽ đi an bài một chút, Tô tiên sinh, xin ngài vui lòng đợi."
Vương quản lí gật đầu, nếu chỉ giới thiệu Tiểu Uy nói chuyện với Tô Viên Triêu, cho dù kết quả như thế nào, cũng không liên quan tới Vương quản lý, làm như vậy hắn chẳng đắc tội với ai cả.
Nghĩ tới đây, Vương quản lí không khỏi thở dài một hơi, hắn cầm điện thoại, bấm một dãy số.
"Alô... là quản lý Trần Tuấn Đông có phải không? Tôi là Vương Hữu Lực đây...Ừ, Tô Viên Triêu tiên sinh tới, đang ở cạnh tôi... Ngài ấy muốn gặp Tiểu Uy một chút…cái gì, mọi người đều ở Luyện võ trường à? Được, chúng tôi sẽ lập tức tới ngay!"
Vương quản lí cúp điện thoại, nói với Tô Viên Triêu:
"Tô tiên sinh, chúng ta cùng đi xem vương bài của Thanh Long."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.