"Tiểu Lưu! Bác Diệp mời cháu một chén có được không?"
Bác Diệp giơ chén rượu nói với tôi.
"Bác Diệp... Cháu thật không thể uống nữa..."
Đôi mắt của tôi đã lờ đờ thiếu tỉnh táo, nói.
Dưới sự tận lực mời mọc của bác Diệp, tôi đã uống tới 5, 6 chén Whiskey, giờ đây đúng là không thể nào uống thêm được nữa.
"Tiểu Lưu, nam tử hán đại trượng phu, không uống rượu thì sao được, hai chúng ta cạn thêm một chén nữa!"
Bác Diệp không tha cho tôi, nói.
Tôi bất đắc dĩ cầm chén rượu lên, cái gì mà không biết uống rượu thì không được, nếu như là bia hoặc rượu trắng, tôi dám nói ở thành phố Tân Giang này, không có mấy ai là đối thủ của tôi.
Nhưng mà đây là rượu tây, tôi đối với nó có một cảm giác sợ hãi trởi sinh. Kiếp trước của tôi đâu có uống qua hai chén Whiskey bao giờ đâu.
Tôi mới vừa mới đặt cái chén xuống, Diệp mẫu lại cầm chai rượu rót vào một chén, nhìn Diệp Tiêu Tiêu nói nói:
"Tiêu Tiêu , con cùng với Tiểu Lưu uống một chén!"
"Mụ... Con đã uống... rất nhiều, không thể... uống..."
Diệp Tiêu Tiêu dưới sự thúc giục mạnh mẽ của Diệp mẫu đã uống hai chén rồi.
Diệp Tiêu Tiêu vốn không uống được rượu, sau khi uống hai chén Whiskey, thần trí đã không rõ.
...
Không biết qua bao nhiêu lâu, tôi chẳng còn chút tỉnh táo nào nữa, chỉ cảm thấy có người nào đó đỡ tôi lên giường, rồi chẳng biết gì nữa.
Cũng không biết bao lâu sau, tôi chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu đau như búa bổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552334/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.