"Đúng vậy. Sợ à?" Tôi trêu trọc nói.
"Có một chút, lão công, anh nói xem bác trai, bác gái có đuổi em ra khỏi nhà hay không?"
Trần Vi Nhi có chút bận tâm hỏi.
Mặc dù nàng đã sớm từ trong miệng Triệu Nhan Nghiên biết được, cha mẹ của Lưu Lỗi rất dễ tính, nhưng đây là nối với Triệu Nhan Nghiên như vậy, nhưng mình lại là người thứ ba, có thể khiến cho bọn họ mất hứng.
"Không sao, thật ra cha mẹ anh đã sớm biết em rồi" Tôi an ủi.
"Đã sớm biết em rồi? Lúc nào?"
Trần Vi Nhi sợ hết hồn, nghi hoặc hỏi.
"Em có nhớ buổi sáng hôm nọ hay không? Khi đó em tới nhà của anh đợi anh, sau đó chúng ta hôn nhau một cái, không cẩn thận bị cha mẹ anh phát hiện."
Tôi nói
"A! Đều tại anh!"
Trần Vi Nhi xấu hổ nói.
Mặc dù tương lai mình cũng phải gọi là bố chồng, mẹ chồng, nhưng nếu như họ coi mình là một người con gái tùy tiện thì phải làm như thế nào đây!
Mới có nói chuyện được mấy câu, xe taxi đã dừng lại ở ngoài cửa Hoa Hưng tiểu khu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tôi tiện tay móc từ trong túi ra một tờ tiền giấy, thiếu chút nữa làm cho tài xế sợ hãi tới mức qùy xuống, vội vàng nói:
"Đại ca, anh ngồi xe em là coi trọng em, em đâu dám lấy tiền!"
Tôi cười một tiếng, người này có chút nhãn lực, tôi không nhiều lời với hắn nữa, tôi kéo hai lão bà xuống xe.
Tiếp theo là thời khắc đáng xấu hổ, nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552325/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.