"Oánh Oánh, có phải tiểu tử này hay làm cho xe của con vỡ vụn thành như vậy hay không?" Ngô phụ căm tức tôi quát.
"Chuyện này..."
Nhìn bộ dáng giận dữ của cha như thế này, thì nàng không biết nói sao cả. Mà lại nói, cha mình nóng tính, nếu gật đầu thì khẳng định cha mình sẽ chửi mắng hắn ta một trận thậm tệ.
"Oánh Oánh, tại sao con không nói gì vậy?! Có phải tiểu tử này uy hiếp con hay không ! Không sao đâu, có cha ở chỗ này, cha sẽ ra mặt cho con!"
Ngô phụ thấy Ngô Huỳnh Huỳnh mặt mày nhăn nhó, lại tưởng là tôi đang đe dọa nàng.
"Cha, thật ra thì chuyện này cũng không nên trách hắn, hai bên đều có trách nhiệm cả!"
Ngô Huỳnh Huỳnh thấy cha mình kiên quyết hỏi rõ ngọn nguồn sự việc, nên chỉ đành giải thích.
"Không nên trách hắn? ! Xe của con bị hắn đụng hỏng rồi, vậy mà còn không nên trách hắn hay sao? Có phải là chờ hắn đụng hỏng luôn cả con thì mới trách hắn không?!"
Ngô phụ mở to hai mắt nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh nói.
"Ôi trời ơi, Tử lão đầu (1) này, cha có nói ít đi một chút hay không! Cha uống nhiều như vậy, lại còn ở đây mà nguyền rủa chị bị đụng xe!"
Người đi phía sau Ngô phụ lúc này đã đi tới, tùy tiện nói vài câu.
(1): Tử Lão đầu: ông già chết bầm.
"Khụ... Khụ..."
Ngô phụ ho khan hai tiếng, không nói thêm gì nữa.
"Ngô Thiên! Sao cậu lại tới đây! Đây là..."
Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là, người đi phía sau Ngô phụ là Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552290/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.