"Vi Nhi, bán cho tớ một bát Ma Lạt Thăng."
Tôi đưa cho Vi Nhi 2 đồng tiền, nói.
Trần Vi Nhi vừa cười, vừa khoát tay trả lại tiền cho tôi nói:
"Không ăn rau thơm, có một ít Nấm, Su hào, Tàu Hủ, lại thêm một chút mì đúng không?"
"Ừ, tại sao cậu nhớ rõ ràng như thế?"
Tôi kỳ quái hỏi.
Khuôn mặt của Trần Vi Nhi đỏ lên, đánh lạc hướng câu chuyện, nói:
"Tại sao hôm nay lại rảnh rỗi như vậy?"
"Nhớ cậu quá nên mới tới." Tôi nói.
Trần Vi Nhi nghe xong thân thể đột nhiên run lên, cúi đầu không dám nhìn tôi, nhỏ giọng nói:
"Cậu…cậu đã đáp ứng là không thích tớ rồi mà."
"Tớ không nói tớ thích cậu, mà tớ nói tớ nhớ cậu."
Tôi giả bộ ngu nói.
"Vậy... Vậy cũng không được."
Trần Vi Nhi lắc đầu nói.
"Ai nha, cứ mải nói chuyện với cậu, quên mất nồi Ma Lạt Thăng rồi!"
Trần Vi Nhi vội vàng bê cái nồi nhỏ ra ngoài, nhưng phát hiện nước trong nồi đã cạn sạch.
"Để tớ nấu cho cậu 1 nồi khác."
Trần Vi Nhi cau mày nói.
"Không cần, ăn như vậy cũng được, bỏ đi thì thật lãng phí!"
Tôi đoạt lấy cái bát trên tay Trần Vi Nhi, hóa ra trong bát không có tý nước nào, chỉ có 1 ít thức ăn.
"Bọn Dương Khai Xa có tìm cậu gây phiền toái nữa không?"
Trần Vi Nhi lo lắng nói.
"Không đâu, tớ nghĩ bọn họ chắc cũng biết sợ rồi."
Tôi vừa ăn vừa nói. Nhưng mà loại Ma Lạt Thăng khô khốc này cũng rất là ngon.
"A."
Trần Vi Nhi gật đầu một cái, không biết nói thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552257/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.