Buổi tối lúc ăn cơm, tôi cảm giác không khí trong nhà có gì không đúng.
Cha tôi mang vẻ mặt ghen tỵ hỏi:
"Tiểu Lỗi, kỳ thi giữ kỳ thành tích của con ra sao?"
"Sao cha lại biết?"
Tôi kỳ quái hỏi. Thành tích mới có, đến hôm nay tôi cũng mới biết.
"Tiểu Liêu, người cùng đơn vị với cha, con hắn học cùng trường với con, cùng một khóa, nhưng không chung lớp. Buổi trưa hôm nay, con của Tiểu Liêu về nhà, trong bữa cơm nói thành tích đứng thứ 10 trong toàn khóa học! Khóa của các con có hơn 1000 người, mà lại đứng trong top 10! Nhìn thấy vẻ mặt của Tiểu Liêu chiều nay ở nhà máy thật hớn hở !"
Khuôn mặt của cha tôi có phần buồn bã.
"Hừ! Tôi nói Lão Lưu, Tiểu Lỗi của chúng ta chẳng phải là giành giải nhất cuộc thì máy tính toàn quốc hay sao!"
Mẹ tôi nghe xong nói.
"Tôi thấy Tiểu Lưu lần này ý muốn nói về tôi, chỉ dâu mắng hòe, nói những sở trường nghiệp dư không dùng được, học giỏi mới là đạo lý."
Cha tôi thở dài nói.
Tôi quá buồn bực, mọi người còn chưa hỏi thành thích của tôi thế nào mà?
Làm như thành tích của tôi thê thảm tới mức không nỡ hỏi. Nhưng mà thành tích ở kiếp trước của tôi đúng là không ra cái gì.
Con của Tiểu Lưu mà cha tôi nói, tôi cũng biết, đúng là người học tập rất giỏi.
"Đứng trong top 10 có gì là giỏi!"
Tôi khinh thường nói:
"Đúng rồi, cha, buổi chiều ngày mai, trường tổ chức họp hội phụ huynh học sinh"
"Cha không đi!"
Cha tôi theo bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552207/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.