"Ai, được rồi, tôi nói tiểu mỹ nữ, cô còn đứng ở chỗ này làm gì vậy? Chẳng lẽ lại đứng đây tiếp tục đợi lưu manh tới hay sao?"
Tôi nói với cô bé đang ngây ngốc.
"Tôi…chuyện này, cám ơn anh."
Tiểu mỹ nữ bị tôi vừa gọi nên mới hoàn hồn lại.
"A, thật ra thì tôi cũng là một tên lưu manh, chỉ là mới thay đổi chủ ý mà thôi."
Tôi nói.
"Ha hả, tôi biết anh là người tốt."
Tiểu mỹ nữ dùng ánh mắt cảm kích nhìn tôi.
Tôi nhìn thấy ánh mắt của nàng, lập tức cả người run lên, vội vàng nhìn ra chỗ khác. Ánh mắt của tiểu mỹ nữ này thật là câu dẫn người tôi mà, nếu cứ tiếp tục nhìn, tôi lại có phản ứng cũng nên, không trách được nhiều người muốn cưỡng gian nàng như vậy.
"Đã tối thế này, cô còn chạy ra ngoài làm gì? Cô không biết tầm này có rất nhiều người xấu hay sao?"
Tôi dạy dỗ nàng nói. Cũng không biết cha mẹ nàng đi đâu rồi, mà lại để cho 1 đứa con gái như hoa như ngọc thế này đi ra ngoài buổi tối.
"Tôi …tôi lần đầu tiên đi xa nhà, vừa mới xuống xe đã lạc đường."
Tiểu mỹ nữ ngượng ngùng nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
"A, thì ra là như vậy. Vậy cô mau đưa số điện thoại của nhà cô đây, tôi giúp cô liên lạc."
Để tăng thêm cảm tình cho du khách, tôi tiếp tục phát huy hình tượng của dân thành phố Tân Giang.
"Tôi …tôi không có nhà!"
Tiểu mỹ nữ cắn đôi môi quật cường nói.
"Không có nhà? Cô là cô nhi?"
Tôi kỳ quái hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truy-my-ky/1552201/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.