Chương trước
Chương sau
Sau khi An Liệt Dặc rời khỏi phòng, ánh mắt Thiên Lạc liền đặt trên người Cố Kinh Thế.
Trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời mà Cố Kinh Thế nói ngay lúc cô vừa tỉnh lại.
Hiện tại cô vừa mới tỉnh lại từ trong hôn mê, cô rất rõ ràng.
“Bác sĩ có nói cái gì đặc biệt với anh hay không?” Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm Cố Kinh Thế, Thiên Lạc hỏi có chút cẩn thận.
Cô rất lo chuyện cô là nữ sinh bị bại lộ.
Hơn nữa lúc cô hôn mê, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu bác sĩ đã kiểm tra toàn thân cô, hẳn là sẽ biết cả bí mật ấy.
“Không có nói gì, sao cậu lại hỏi thế?” Cố Kinh Thế biết Thiên Lạc đang lo lắng điều gì, dù biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi, biểu tình thật sự giống như không biết gì.
Nếu Thiên Lạc biết anh đã rõ ràng sự thật cô là nữ sinh, như vậy anh muốn thân cận với cô ngược lại càng khó, nói không chừng còn phải dọn ra ngoài ký túc xá của cô.
Cho nên anh phải giả dạng không biết gì, phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Thấy thần sắc Cố Kinh Thế vẫn như thường, Thiên Lạc mới nhẹ nhõm.
Nhìn dáng vẻ Cố Kinh Thế hẳn là chưa biết chuyện cô là nữ sinh, xem ra công tác bảo mật chuyện riêng của bệnh nhân ở bệnh viện này rất tốt.
“Không có gì.” Thiên Lạc vội vàng đáp, sau đó cô liền dời đề tài, “Vì sao tôi lại hôn mê?”
“Chuyện này tương đối nghiêm trọng.” Thần sắc Cố Kinh Thế tức khắc lạnh xuống, rồi lập tức nói cho Thiên Lạc nguyên nhân theo như lời An Liệt Dặc.
Nghe Cố Kinh Thế nói xong, Thiên Lạc cả kinh, sau đó liền trầm mặc.
Cô đã từng đọc giới thiệu về thể chất thuộc tính hắc ám trong sách vở.
Tổng kết trong sách về thể chất thuộc tính hắc ám chính là, hại lớn hơn lợi, bởi vì đã từng xuất hiện vài người mang thể chất thuộc tính hắc ám, đến cuối cùng đều trở thành nô lệ của hắc ám, không ai có thể vượt qua điểm mấu chốt trong tâm ma mình.
Bàn tay gắt gao siết chặt, ánh mắt Thiên Lạc dần dần trở nên kiên định.
Thể chất này, cô không được lựa chọn.
Nhưng cô là Thiên Lạc, trước sau gì cô vẫn là Thiên Lạc, mạng cô do chính cô làm chủ.
Cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không để bản thân mình biến thành cỗ máy giết người không có lý trí!
Thiên Lạc không nói gì, Cố Kinh Thế cũng không mở miệng, chỉ dùng con ngươi thâm thúy mà nhìn cô.
Anh rất có lòng tin với Thiên Lạc, tin cô tuyệt đối có thể đối kháng lại hắc ám thuộc tính, không bị lực lượng hắc ám ăn mòn linh hồn.
Nửa ngày 一一
Thiên Lạc rốt cuộc mở miệng, ngữ khí bình tĩnh trước sau như một.
“Tôi biết rồi, chuyện hồn tuyền tôi tự sẽ giải quyết.”
“Chuyện mẹ cậu rơi xuống hiện tại có tin tức gì chưa?” Cố Kinh Thế hỏi.
Hiện tại biết Thiên Lạc là nữ sinh, anh đã có thể xác định nữ nhân giống Thiên Lạc mà anh gặp phải lúc đi tìm vạn sự thông, chính là bản nhân cô.
“Tôi đã biết chỗ mẹ tôi rơi xuống, tôi sẽ tự đưa bà ấy trở về.” Thiên Lạc rũ mắt, đạm thanh nói.
Lông mi dày mà dài vừa lúc che khuất kiên định lưu chuyển trong mắt cô.
Chuyện cứu Hoàng Phủ Tú Tuyết, cô đã quyết định đi một mình, cho nên sẽ không nhiều lời với những người khác.
Cố Kinh Thế cũng không lên tiếng, anh nhìn ra được tâm tư của Thiên Lạc, bên ngoài anh không nói gì nhiều, nhưng anh đã quyết định sẽ âm thầm trợ giúp cho Thiên Lạc.
“Thiên Lạc, chuyện cậu mang thể chất thuộc tính hắc ám, không có người khác biết chứ?” Cố Kinh Thế nhìn Thiên Lạc, hỏi.
“Tôi cũng chỉ vừa mới biết. Tôi nghĩ mẹ tôi cũng đã biết. Đây hẳn là lý do bà ấy phong ấn hồn tuyền của tôi lại.” Thiên Lạc chậm rãi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.