Chương trước
Chương sau
Ngải Điềm Điềm đáng yêu như búp bê sứ, giờ đây sắc mặt lại tái nhợt, đáy mắt tuyệt vọng cả người hơi hơi run rẩy, có vẻ bất lực.
“Không phải tôi đã đem vị trí diễn viên chính điện ảnh nhường cho cô rồi sao, cô còn muốn như thế nào nữa!” Nữ sinh ngọt ngào trước mắt có vẻ rất đáng thương, giờ phút này nhìn vô cùng chật vật.
“Hừ, mày đang định lừa gạt ao hả? Mấy năm nay, mày đã cướp mất của tao bao nhiêu cơ hội, một vai diễn viên chính là có thể đủ sao!” Bạch Vũ Tâm đắc chí, ác độc nói “Nói cho mày biết, tao muốn có tất cả những vai diễn của mày, bằng không tao sẽ đem những bức ảnh bây giờ của mày công bố lên trên mạng, đến lúc đó, mày sẽ xong đời!”
“Bạch Vũ Tâm, cô đừng quá đáng!” nước mắt Ngải Điềm Điềm không thể khống chế mà trào ra, Ngải Điềm Điềm tuyệt vọng nói “Cô đừng tưởng dựa vào những tấm ảnh đó, là có thể uy hiếp tôi, tôi sẽ kiện cô tội vu oan!”
“Ha ha ha, được a, mày đi đi a, chẳng qua, mày làm gì được tao sao? Mày quá ngây thơ rồi! Không bằng, mày kiện tao tội tìm người xàm xỡ mày đi, còn chụp lại ảnh uy hiếp mày nữa.” Bạch Vũ Tâm ác độc nói.
“Cô có ý gì?” Ngải Điềm Điềm ngây ngẩn.
“Mày cho rằng những tấm ảnh đó từ đâu mà có? Tao không sợ nói cho mày biết, mấy tên cưỡng bức mày lúc trước, đều do tao tìm tới, ảnh chụp cũng là tao bảo bọn họ chụp lại!” Bạch Vũ Tâm nói xong còn tát Ngải Điềm Điềm một tát, đánh Ngải Điềm Điềm ngã xuống đất “Ai bảo mày không biết tốt xấu, dám đoạt vị trí đệ nhất nữ minh tinh của tao, mày là cái thá gì, dám ngồi ăn cùng tao nhiều năm như vậy, nếu tao không loại bỏ mày, nói cái gì tao cũng nuốt không trôi!”
“Là cô! Đồ loại đàn bà ác độc, tôi giết cô, tôi giết cô!” Ngải Điềm Điềm như phát điên, duỗi tay kéo cổ chân Bạch Vũ Tâm, cào cấu chân Bạch Vũ Tâm.
“Mày còn dám động vào tao hả?! Được lắm! Bây giờ tao sẽ tung đống ảnh này ra ngoài, xem mày còn có thể giả vờ bị bệnh trầm cảm nữa không! Tưởng dựa vào việc bị bệnh mà trốn được sao? Ngải Điềm Điềm, mày nghĩ hay quá ha! Tao muốn mày thân bại danh liệt! Đúng rồi, mày cũng không cần đi kiện tao đâu, mày chẳng có bối cảnh gì, mày không phải là đối thủ của tao đâu!”
Nói xong, Bạch Vũ Tâm cười lạnh dùng giày cao gót dẫm dẫm lên tay Ngải Điềm Điềm, nghe Ngải Điềm Điềm kêu thảm thiết, mới vừa lòng rời đi.
Đoạn cuối Video, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu khóc thê thảm của Ngải Điềm Điềm.
“Bạch Vũ Tâm, thật đáng chết.” Thiên Lạc vỗ vỗ bả vai Cao Nham “Thạch Đầu, lần này cạu làm rất tốt, tôi phải cảm ơn cậu nhiều rồi.”
“Lão đại nói khách khí rồi, tôi chỉ biết một chút về máy tính, có thể giúp đỡ lão đại, đương nhiên tôi rất vui.” Cao Nham nhìn Thiên Lạc hỏi “Chẳng qua lão đại, cậu có video, cũng phải cẩn thận một chút, thủ đoạn Bạch Vũ Tâm đặc biệt nhiều, video còn chưa kịp lan truyền trên mạng, đã bị gỡ mất rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.