Bắc Cẩm liếc mắt nhìn người hướng dẫn đi vào phòng học kia, vừa tàn nhẫn trừng Thiên Lạc một chút, một lần nữa ngồi vào vị trí của mình, nhìn người hướng dẫn đã đi tới bục giảng, ánh mắt sắc bén trong nháy mắt liền dịu dàng đi.
Dư quang của khóe mắt chú ý tới biến hóa nhỏ của Bắc Cẩm, Thiên Lạc cũng định thần nhìn về hướng bục giảng.
Lúc này Thiên Lạc thoáng nhíu mày, nghĩ thầm hóa ra là có người đẹp đến.
Mặc một bộ trang phục giáo viên màu hồng nhạt tôn lên đường cong gợi cảm trên cơ thể, hai chân thon dài thẳng tắp trắng nõn lộ ra bên ngoài quả thực là khiến người ta muốn phun máu.
Người phụ nữ tùy ý lười biếng xõa tung mái tóc quăn dài màu nâu trên đầu vai, trên gương mặt trái xoan tinh xảo, một đôi mắt quyến rũ như chứa dòng điện, nhìn về phía người nào, liền khiến người đó có loại cảm giác tê dại như điện lan khắp toàn thân.
Thực sự là vưu vật trời sinh, cũng khó trách Bắc Cẩm có thể nể tình mà an phận ngồi xuống như vậy.
Trong trí nhớ của Thiên Lạc có tư liệu của cô người đẹp kia, Cố Mạn Nhu, chủ nhiệm của lớp C này, tính cách dịu dàng như nước, bình thường quản lý lớp C không biết tiến thủ này, luôn không tức giận gì, thực lực cũng vẫn là điều bí ẩn, không lộ ra, học sinh lớp C đối với cô người đẹp chủ nhiệm này, chỉ có tôn kính, không có sợ hãi.
Sau khi Cố Mạn Nhu bước vào phòng học, tất cả học sinh đều quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-truong-quan-doi-thieu-tuong-phuc-hac-thieu-day-do/1377509/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.