Trịnh cử nhân vốn muốn thể hiện sự giàu có xa hoa của mình, nhưng từ đâu lại nhảy ra một người ngăn cản giữa đường, nắn lập tức trừng mắt nói: “Ta đã định mua một miếng rồi, sao lại không biết thứ tự trước sau vậy?”
Người đến ngang tàng đã quen, chỉ là lúc đi qua nhìn thấy đám đông tụ tập nên cũng đến xem náo nhiệt, không ngờ điểm tâm này nhìn rất tinh xảo. Nhớ ra chủ tử rất thích vẽ tranh, mấy ngày này tính tình lại kém, hắn định mua chút đồ ăn nhẹ vùng nông thôn này cho chủ tử điều chỉnh khẩu vị.
Không ngờ có người không biết điều, hứng thú liền bị khơi dậy, hắn không thèm nhìn Trịnh cử nhân, chỉ ném một phiến lá vàng lên bàn, kiêu căng nói: “Ai ra giá cao người ấy được!”
Hào phóng như vậy, bốn phía xôn xao— cầm lá vàng đi mua điểm tâm lại chẳng được mấy người, không biết chủ tử của hắn là cử nhân phá gia nào. Tuy Trịnh cử nhân giàu có nhưng chẳng qua cũng chỉ là phú hộ nông thôn, không thể ném lá vàng. Nhưng mất mặt ở trước đám đồng hương, bảo thiếu niên chính trực nhiệt huyết làm sao chịu được?
Vì vậy hắn cứng cổ làm khó Thôi Trung: “Ta đã mở miệng muốn mua trước rồi, sao ngươi lại không bán? Nếu không công bằng xác đáng, hôm nay ta sẽ phá sạp hàng này của ngươi!”
Thôi Trung người cũng như tên, giải quyết công việc trung hậu, liền cười với tên hào nô: “Vị khách quan này đã mở miệng trước, dù thế nào cũng phải bán cho hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/2602814/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.