Liễu Bình Xuyên chỉ ra vẻ đến thăm phu phụ Thôi thị, nghe Lưu thị nghẹn ngào giải thích, ánh mắt ả ta xoay chuyển: “Tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp, chủ nhân xe ngựa vô lễ như vậy, dù tỷ tỷ có về, thanh danh này...”
Nói được một nửa, Lưu thị đã nghe hiểu ý trong lời ả ta, nữ nhi trong độ tuổi hoa bị bắt đi trước mắt hàng xóm láng giềng, nói gì đến thanh danh nữa.
Thôi Trung vẫn là người có chủ kiến trong nhà, không quan tâm đến thanh danh, quan trọng là cứu nhi nữ về trước đã, sau đó đến huyện thừa gõ trống kêu oan.
Nhưng vừa ra cửa đã thấy một chiếc xe ngựa đưa nhi tử và nữ nhi cùng về.
Lưu thị thấy nhi tử nằm trên cáng, chân đã được cố định, sắc mặt vẫn tốt, có thể mở miệng gọi người, trái tim treo lơ lửng đã hạ xuống một nửa. Lại nhìn nữ nhi xuống xe ngựa đầu tóc chỉnh tề, dáng vẻ đoan chính, trên mặt không có vẻ sợ hãi phẫn hận, một nửa trái tim kia cũng hạ xuống.
Quản gia của Lang Vương, Sở Thịnh đưa người về. Ông vào sân, trước tiên là đánh giá sân hẹp một vòng rồi nhìn phu phụ Thôi Trung. Có lẽ người trong phủ Lang Vương đều đã quen vênh mặt nhìn người, lời xin lỗi từ miệng Sở Thịnh nghe cũng không mấy chân thành. Có điều hộp bạc rất nặng, còn kèm theo hai hộp nhân sâm và thuốc bổ máu.
Nghe nói vương gia đâm người, dù phu phụ Thôi thị có tức trong lòng nhưng cũng phải nhẫn nại. Nhận lễ, tiễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/2602810/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.