Lưu thị thấy đương gia ngày thường hay giữ yên lặng đột nhiên tức giận, bà bị doạ giật mình: “Bên ngoài làm sao?”
Thôi Trung cau mày nói: “Không biết là ôn sinh nào, nói Quỳnh Nương nhà chúng ta bị người bắt đi mất trong sạch… Như vậy làm sao Quỳnh Nương có thể gả đi được nữa? Chi bằng rời trấn nhân lúc còn sớm, bọn hắn không có cớ để nói!”
Lưu thị vừa nghe vậy lập tức nổi giận, hỏi Thôi Trung người bên ngoài nói thế nào, nhưng lão bất tử vẫn khăng khăng cố chấp dán rắm cửa, không phát ra nửa tiếng rắm, chỉ xoạch xoạch thêm một nồi lá cây thuốc lá.
Tính bà nóng nảy, lại là kiểu gà mái bảo vệ con, lập tức kéo lê giày vải khoác quần áo chạy ra khỏi sân.
Trấn Phù Dung nhỏ, mỗi khi mặt trời lặn, các hàng xóm láng giềng đều ra ngoài hóng mát nói chuyện phiếm. Lưu thị đi dọc theo đê tới tán cây hoè trong trấn.
Bà không bước lên thềm đê, chỉ đứng ở dưới bãi cát nghe những người ngồi trên tán gẫu.
Bà nghe thấy thê tử của Trương gia bán thịt cười nói: “Bình Nhi kia của nhà hắn vốn không thành thật, cả ngày câu mi họa mắt trêu chọc Vượng Nhi nhà ta, không ngờ đứa mới đổi về càng là hồ ly tinh, vứt mị nhãn cho kẻ có tiền ngay trên đường cái, cứ thế chọc tâm nam nhân ngứa lên, túm nàng ta lên xe ngựa…”
Lời nói còn chưa rơi xuống đã có người đón nhặt lên hỏi: “Túm lên thế nào?”
Mụ vợ bán thịt kia tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/2602808/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.