Lúc Thôi gia đến vương phủ, Thôi Trung nhìn phủ cao cửa son đá sư tử mà chân nhũn ra, vào trong, nhìn thấy hành lang dài không dứt, lại một cơn hoa mắt.
Không riêng ông như thế, Lưu thị và Truyền Bảo cũng câu nệ, không được tự nhiên.
Nhưng nhìn nữ nhi Quỳnh Nương bên cạnh, tuổi còn nhỏ, đi đường mắt nhìn thẳng, dáng vẻ bình thản ung dung tự nhiên hào phóng, lòng Thôi Trung dần yên ổn.
Ông thân là đương gia, sao có thể không bằng một đứa trẻ chứ? Chẳng qua là so với nhà của thân hào nông thôn thì lớn hơn một chút, phải chú ý nhiều hơn thôi, nghĩ vậy, lòng cũng nhẹ nhàng hơn.
Đến phòng bếp, thấy một buồng que thông lò, năm cái bếp lò xếp liền nhau đầy cả sân, ngoài ra còn có lò nướng đốt, còn to hơn nhà chính của địa chủ ở nông thôn.
Nhưng như vậy còn ngại không đủ, trong sân còn để gạch, nước và bùn vôi, chuẩn bị xây tiếp mấy cái bếp lò tạm thời.
Ông lại mất tự tin, thầm nghĩ: Nữ nhi tuổi nhỏ, không biết thế gian làm việc rắc rối. Gần một trăm người đến yến hội, đời này ông còn chưa thấy qua, bây giờ việc chất đống, hoảng loạn trong lòng muốn phun ra ngoài theo thất khiếu.
Mớ hỗn độn này từ đầu ai mà ra vậy!
Không riêng Thôi Trung thay phát sầu thay nữ nhi, quản gia Sở Thịnh cũng vậy, ông chuẩn bị tìm mấy người có kỹ năng ở bên ngoài. Nếu Quỳnh Nương không làm được, ông sẽ lập tức ngăn nàng lại, đến lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/2602775/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.