Trước đó vài ngày, vì bắt cóc náo loạn hội đèn lồng của kinh thành nên Gia Khang Đế đã trách phạt phủ doãn thật nặng, không ngờ, trị an không những không cải thiện, ngược lại càng trầm trọng hơn.
Đích nữ Liễu gia, trắc phi của An Nghiệp vương lại bị bắt cóc giữa ban ngày. Vậy dù được cứu về cũng đã mất hết danh tiết.
Liễu đại nhân cũng nhục nhã đến nỗi hận không thể lập tức đâm cột trên triều, An Nghiệp vương càng khóc lóc trần tình với phụ hoàng.
Cả kinh thành đều đã điều động người nghiêm trị ác tặc, nhưng đạo phỉ bắt cóc trắc phi lại không đòi tiền chuộc, ngược lại giống như một đi không trở lại, không thấy động tĩnh.
Ai cũng không biết, trắc phi mà bọn họ đoán là bị bắt cóc đến núi sâu phụ cận, lúc này đang ở tầng hầm ngầm dưới phủ trạch của Nhị hoàng tử.
Ả ta bị tặc nhân che miệng mũi ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì đã ở dưới tầng hầm ngầm này.
Liễu Bình Xuyên khủng hoảng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng lúc ả ta nhìn thấy Thượng Vân Thiên bèn nhào tới như bị điên, túm cổ áo hắn hỏi: “Thượng Vân Thiên, có... có phải ngươi cũng trọng sinh không, vì sao phải hại ta! Vì sao phải hại ta?”
Thượng Vân Thiên cực lực nhẫn nại, rũ mắt lạnh lùng nhìn ả ta: “Ta hại ngươi thế nào? Xuẩn phụ vô tri, ta chỉ đang cực lực vãn hồi xu hướng suy tàn của chúng ta mà thôi.”
Liễu Bình Xuyên nhìn hắn chằm chằm, nam nhân sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/2602288/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.