Quỳnh Nương nghe Hỉ Thước nói xong lại cười, để Thúy Ngọc nâng Hỉ Thước dậy: “Không phải không thương ngươi, không phải kiến thức hạn hẹp, chủ tớ chúng ta, lúc ngươi đến bên cạnh ta, ta đã nói rõ mình cũng xuất thân nghèo khổ, tất nhiên sẽ không khắt khe với ngươi. Nếu… ngươi muốn đi, ta sẽ không kiên quyết giữ ngươi lại, bạc chuộc thân của ngươi ta sẽ không lấy, đó là khế ước cho ngươi. Lần này nhà chúng ta sẽ đến Giang Đông, ngươi về quê đi, đến bên phụ mẫu tẫn hiếu.”
Hỉ Thước thấy Quỳnh Nương không làm to chuyện này đến trước mặt nhị lão Thôi gia, nàng thở phào một hơi.
Mấy hôm trước, nàng lén lút nói chuyện với Thôi Truyền Bảo, ý của hắn là muốn nói cho lão gia và muội muội nghe, để giữ nàng lại.
Lúc mới vào Thôi gia, nàng lén lút nói chuyện với Thôi Truyền Bảo rất hợp, Thôi Truyền Bảo cũng không ra vẻ thiếu gia trước mặt nàng. Thường xuyên qua lại, thiếu nam thiếu nữ gần tuổi, bất tri bất giác sinh lòng ái mộ.
Bây giờ nàng cũng coi như là đi theo Quỳnh Nương kiến thức nhảy vọt, hiển nhiên biết dù Quỳnh Nương và Lang Vương thật sự hưu ly, nàng vẫn không trèo cao vào nổi bậc cửa Thôi gia, một khi đã vậy, cần gì để người ra mắng là tiện nhận trèo cao bò giường, không bằng xin về nhà.
Cho nên hôm nay nương cớ Quỳnh Nương dò hỏi, liền chủ động mở miệng nhắc đến.
Bây giờ Quỳnh Nương đã đồng ý, nàng trịnh trọng dập đầu với Quỳnh Nương, đứng dậy trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/2601961/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.