Lời này vừa ra, người trong tẩm cung đều chấn kinh, ai cũng có thể nghe ra sự đại bất kính trong lời nói của Quỳnh Nương.
Hoàng đế chịu chủ trì hôn sự cho nàng một lần nữa đã là thể diện trời cao, long sủng vô thượng, nhưng Quỳnh Nương này ăn gam hùm mật báo sao?
Dám bác bỏ vạn tuế như vậy.
Thấy Gia Khang Đế trầm mặt, Quỳnh Nương không sợ hãi chút nào, nàng ngẩng đầu thản nhiên nhìn Gia Khang Đế: “Lần này ta vào cung là muốn vạn tuế thỉnh chỉ, điều ba quận thuỷ quân dưới tay Lang Vương cho ta, ta muốn đến nơi gặp nạn. Vô luận sinh tử, ta đều phải dẫn chàng trở về.”
Quỳnh Nương nói chuyện âm lượng không cao, nhưng từng câu từng chữ lại vang vọng có lực.
Đại hoàng tử bên cạnh không nhịn được nói: “Công chúa, ngươi nói như vậy đúng là bất kính, sao có thể đạp lên lòng tốt của phụ vương?”
Lúc này Nhị hoàng tử Lưu Diệm cũng nói không nhanh không chậm: “Lúc đó phụ vương đã phái mười đội nhân mã đi tìm, nhưng không tìm được, bổn vương cũng dẫn đội tàu đích thân đi tìm. Theo lời người dân địa phương, lúc ấy mặt sông xuất hiện dị tượng lốc xoáy. Bất kể thuyền lớn cỡ nào đều bị quăng đi trên mặt sông, thậm chí có vài con thuyền bị hút lên giữa không trung rồi bị ném mạnh xuống bờ sông, rơi vỡ tan tành… theo tình hình này, không ai còn sống được.”
Quỳnh Nương nắm chặt tay, kính cẩn dập đầu với vạn tuế: “Ta và Lang Vương là phu thê,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/2601953/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.