Lúc Lang Vương đuổi tới rừng sơn trà, phía sau đã có hơn mười thị vệ ngã khỏi ngựa vì đường núi khó đi, hoặc là bị ném lại phía sau.
Thị vệ bảo hộ Vương phi vẫn đang lần mò trong rừng, Lang Vương nghe xong nguyên do câu chuyện sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói: “Chặt hết cánh rừng này đi!” Nói xong, hắn nhảy xuống ngựa, rút bội kiếm bên người ra, hung hăng chém tới thân cây trước mặt, trong tiếng vang xôn xao, cây cối nghiêng ngả đổ xuống.
Phật Vân sơn này giống Hoàng Sơn, là sản nghiệp của đế vương. Tuy không cấm người lên núi, nhưng cây cối trên núi cấm hương dân chặt.
- -----
Nhưng Lang Vương đã động thủ, thị vệ không hề chần chờ, cùng nhau động thủ, rất nhanh đã thanh trừ một khoảng đất trống nhỏ. Lang Vương đột nhiên đứng yên, cái mũi co rút. Trước đây hắn trúng kịch độc, sau khi rút hết độc tố, hắn vô cùng mẫn cảm với mùi thuốc, lập tức phát hiện mùi thơm của hoa trà khác thường, cùng loại với mê hương hút hồn, làm người hoảng hốt, chẳng trách thị vệ bị mùi hoa ngăn cản để lạc mất Vương phi, hắn lập tức cao giọng hô: “Trong rừng có độc, dùng khăn ướt bảo vệ miệng mũi.”
Chỉ là trong lòng càng thêm nôn nóng —— đến tột cùng là người tà môn ma đạo gì, làm ra độc trận như vậy bắt Quỳnh Nương đi?
Thị vệ có kinh nghiệm phong phú, nghe vậy lập tức lấy ra khăn che mặt từ trong túi tuỳ thân, thấm ướt nước, đeo lên mặt.
Rốt cuộc một lúc sau đã chặt hết cây trà trước mặt xuống đất. Lúc này nhìn ra rừng trà hoa này cũng không lớn, nhưng lại có bốn năm con đường nhỏ thông đến nhiều nơi.
Lang Vương kéo khăn ướt xuống, ngửi ngửi, đứng ở mỗi con đường nhỏ một lúc, đột nhiên thoáng nhìn thấy một cây trâm cài trên mặt đất, đúng là của Quỳnh Nương, sau đó hắn dẫn thị vệ dọc theo đường này đuổi đến.
Đi được một đoạn, thấy trên dốc núi cách đó không xa có một sơn động, trong động có ánh lửa.
Lang Vương biết tám chín phần mười là Quỳnh Nương đang ở chỗ này, trái tim treo cao, không biết an nguy của nàng. ------
- -----
Hắn lập tức rút đao bước nhanh về phía trước, vừa đi đến cửa sơn động liền ngửi được mùi máu tanh, hắn đi thẳng vào như dẫm trên sấm sét.
Ánh nến trong động u ám, một hòa thượng khô gầy ngồi trên tảng đá xếp thành tế đàn, sắc mặt tái nhợt không ngừng ho khan.
Nếu thêm chòm râu trắng với lông mày trắng cho lão hòa thượng này thì là Thương Hải đại sư của Hoàng Tự. Đáng tiếc tuy hòa thượng kia có bộ dạng cực giống, nhưng gương mặt lại lộ ra tà khí.
Dưới pháp đàn của lão hòa thượng kia có hai cái chiếu cỏ, một đôi nam nữ làn da thối rữa nằm bên trên, lúc này đang bò dậy vội vàng hỏi hòa thượng: “Đại Di pháp sư, tế phẩm đã đủ, sao ngươi lại không làm được? Không phải nói là lập tức có thể sống lại sao?”
Lúc thấy Lang Vương sát khí đằng đằng xông vào, bọn họ hoảng sợ trừng lớn mắt.
Dẫu sao trước đó bọn họ đã tính là hôm nay Lang Vương thượng triều không thể đi cùng Quỳnh Nương, lại mua được phu xe phủ phò mã của Ung Dương công chúa, đoán chắc thời gian mới động thủ.
Lang Vương đánh giá bốn phía, cuối cùng phát hiện, hình như lu nước trước mặt nam nữ kia có động tĩnh.
Hắn tiến lên, quả thực là hốc mắt nứt ra. Chỉ thấy Quỳnh Nương bị trói tay chân, trong ngực ôm một tảng đá chìm dưới lu nước, trên mặt nước phiếm một chuỗi bọt nước rất nhỏ.
Hắn lập tức bế Quỳnh nương ra, còn thị vệ đuổi theo sau tiến lên bắt lấy hòa thượng. ------
Nhưng đúng lúc này, hòa thượng kia nôn ra máu, ngã xuống khỏi pháp toà, che ngực lại, kinh ngạc nhìn Quỳnh Nương trong ngực Lang Vương, lẩm bẩm: “Nữ nhân này… nữ nhân này vậy mà có thiên mệnh phù hộ, không hút phúc được? Chẳng... chẳng lẽ nàng ta thân phụng đế mệnh? Không thể nào… không thể nào…”
Lang Vương đang cởi dây thừng trói chặt Quỳnh Nương, bỏ tảng đá nàng bị bắt ôm đi, lại phát hiện cổ tay nàng cũng bị cứa một đao, máu tươi tích táp chảy xuống mặt đất theo tay ngọc.
Hắn nhanh chóng lấy ra kim sang dược thường để trong túi tiền của mình, xé mảnh vải xuống buộc chặt cầm máu cho nàng, sau đó ấn ngực nàng để nàng sặc nước ra.
Sắc mặt Quỳnh Nương tái nhợt, phun mấy ngụm ra rồi bật khóc.
Lang Vương biết kiếp trước nàng chết chìm trong giếng, lòng có bóng ma, nhưng ai ngờ kiếp này còn bị người dùng thủ pháp tương tự hãm hại, hắn vô cùng đau lòng, lửa giận đùng đùng chỉ muốn giết người cho hả giận.
Thấy Quỳnh Nương tỉnh lại, hắn lập tức đứng dậy, cầm lấy trường đao, căn bản không thèm thẩm vấn, xông đến chỗ lão hòa thượng kia.
Hòa thượng kia thấy hắn xông thẳng đến, liền hô to: “Chớ có giết ta, ta có thể giúp ngươi sửa mệnh xưng đế!”
Nếu lời này ông ta nói với Nhị hoàng tử, có lẽ đúng là dụ hoặc, nhưng Lang Vương đâu có nghe vào? Bây giờ hắn chỉ muốn băm hoà thượng này thành thành thịt nát!
Hòa thượng kia kêu thảm thiết hai tiếng rồi không động đậy nữa, máu tươi phun tung toé lên cao.
Lại nói về Thượng Vân Thiên và Liễu Bình Xuyên, lúc Lang Vương vọt vào cũng đứng dậy theo. ------
Dù sống hai đời, Liễu Bình Xuyên cũng đâu có thấy Lang Vương băm người sống thành thịt nát thế này? Ả ta sợ tới mức chân nhũn ra.
Thượng Vân Thiên nhân lúc này muốn chạy ra bên ngoài, nhưng lại bị thị vệ mau tay nhanh mắt dùng chân đạp về, sau đó quay đầu hỏi Lang Vương: “Vương gia, đôi nam nữ này xử trí thế nào?”
Lang Vương lau máu phun tung toé trên mặt, nghiến răng nói: “Cũng băm thành thịt nát cho ta!”
Nói xong xoay người bế Quỳnh Nương đang suy yếu ho khan ra ngoài, vừa đi vừa dịu dàng nói: “Quỳnh Nương ngoan của ta, đừng sợ, ta đưa nàng về nhà nhé.”
Nói xong không để ý đến nam nữ kêu rên thê lương phía sau, bước nhanh ôm Quỳnh Nương xuống núi chữa trị.
Lại nói Tam Vương Phi và Ung Dương công chúa, đầu tiên là lo Quỳnh Nương lạc đường.
Ai ngờ Lang Vương cứu được người lại máu đầy người, máu bắn lên mặt, thật sự là giống hung thần ác sát.
Các nàng sợ tới mức không dám tiến lên, chỉ có thể nhìn Lang Vương dẫn người cưỡi ngựa chạy đi.
Lại nói Lang Vương một mạch ôm Quỳnh nương lên xe ngựa rồi về thẳng phủ.
Lúc này Quỳnh Nương đã tỉnh dậy.
Lúc ở Giang Đông, Lang Vương thấy nàng sợ nước nên cứ đến mùa hạ mỗi năm là mang nàng đi bơi. Lúc đầu nàng không muốn, nhưng bị Lang Vương ép học, nói Giang Đông là vùng sông nước, nàng thân là chủ mẫu Giang Đông, không biết bơi sao được?
Vì thế mấy năm nay bị Sở Tà ép học nên nàng đã biết bơi và nín thở.
Lúc bị trói cho vào lu nước, nàng cố nén sợ hãi hít một hơi thật sâu, vào lu rồi chậm rãi nín thở, đến cuối cùng thật sự không còn khí nữa mới sặc nước.
Tuy mới chỉ sặc được mấy ngụm Lang Vương đã kịp thời đuổi tới, nhưng cái loại cảm giác nước mãnh liệt chảy vào miệng mũi này lập tức kích thích hồi ức thống khổ kiếp trước của nàng, thế cho nên cuối cùng lúc Lang Vương đại khai sát giới, nàng làm như không thấy.
Còn bây giờ được hắn bế lên xe ngựa, Lang Vương nhận khăn từ tay thị vệ lau khô vết máu trên mặt, lại bỏ áo ngoài dính đầy máu đi rồi mới đến ôm Quỳnh Nương.
Lúc này Quỳnh Nương cũng dần dần tỉnh lại, ôm Lang Vương khóc nức nở.
Tiếng khóc nức nở làm trái tim Sở Tà vô cùng đau đớn, càng giận Ung Dương công chúa bảo Quỳnh Nương lên núi, gặp phải hiểm cảnh.
Nghe hòa thượng tặc tử kia nói, lại vọng tưởng muốn sống lại đời sau!
Lang Vương không dám nghĩ nếu thật sự sống lại đời sau, mình còn có thể bên nhau viên mãn với Quỳnh Nương nữa không. Lại hoặc là như lời Quỳnh Nương nói, như kiếp trước hắn cô độc cả đời, sống như cái xác không hồn.
Dù trời xanh có cho hắn thiên thu muôn đời, hắn cũng không muốn, chỉ muốn cùng Quỳnh Nương và hài nhi của bọn họ bình an bên nhau đến già.
Trở lại trong phủ, Lang Vương vội vàng lệnh cho lang trung đến khám.
Tuy rằng hắn cứu trị kịp thời, nhưng dẫu sao cổ tay Quỳnh Nương bị cứa, mất không ít máu, còn ngâm nước, làm không tốt, miệng vết thương sẽ cảm nhiễm.
Lang trung đầu tiên là kiểm tra miệng vết thương, phát hiện thuốc trị thương của Lang Vương rất tốt, kịp thời ngừng máu, nhưng miệng vết thương quá sâu, vẫn phải cẩn thận nghỉ ngơi.
Trước khi viết phương thuốc, lang trung sợ có kiêng kị nên bắt mạch cho Quỳnh Nương, kết quả lại có phát hiện ngoài ý muốn, Quỳnh Nương đã có hỉ mạch. Có điều tháng còn nhỏ, mạch đập mỏng manh.
Lúc nghe được tin này, Lang Vương không những không mừng, ngược lại còn cau mày, chỉ hận không thể băm ba người đã băm thành thịt nát kia một lần nữa.
Cơ thể Quỳnh Nương vốn không phải đặc biệt khoẻ mạnh, nếu bởi vì lần này kinh hách mà bị thương, không giữ nổi thai nhi trong bụng, chẳng phải sẽ tổn thương đến căn nguyên cơ thể sao.
Lúc mẫu thân mang thai hắn, sinh sản không tốt nên bệnh tật khắp người. Nếu bởi vậy mà Quỳnh Nương tổn hại thân mình thì nên làm thế nào cho phải?
Quỳnh Nương bình ổn tâm trạng, nghe được lời lang trung nói, trong lòng cũng là nửa vui nửa buồn.
Vui là, Sở Tà thích trẻ con, nàng sẽ sinh cho hắn thêm một đứa nữa. Buồn là, lần này nàng bị kinh hách, lại ngâm nước lạnh, không biết liệu có liên luỵ đến cốt nhục trong bụng mình hay không.
Chuyện Lang Vương phi suýt nữa gặp nạn ở Phật vân sơn lan truyền cực rộng.
Trước đó Đại Di hòa thượng ở trong phủ Nhị hoàng tử làm khách, Thượng Vân Thiên cũng là nanh vuốt của Nhị hoàng tử. Lần này tuy hòa thượng chết nhưng lại làm Lưu Diệm bị cầm tù kia liên lụy theo.
Là đêm, Lang Vương tiến cung, không biết đã nói gì với Hoàng Thượng. Ngày hôm sau, một chén rượu độc ban tới Hoàng Tự, Nhị hoàng tử khóc lóc cầu kiến phụ vương nhưng không có kết quả, ôm hận uống rượu độc mang giấc mộng đế vương quy thiên.
Thánh địa Phật Vân sơn được mọi người hay lui tới cũng bị phong núi chừng nửa năm. Nghe nói là Lang Vương mời cao nhân đến xây một toà tháp trấn hồn trên núi, tháp cao ngàn thước, dưới tháp chôn ba bình thịt nát.
Nghe nói dưới tháp có máu tươi Lang Vương cứa cổ tay mình nhỏ xuống, cũng có rất nhiều khí áp chế hồn pháp, là trận pháp muôn đời không được siêu sinh.
Không biết là người nào kết huyết hải thâm thù như vậy với Lang Vương mà bị trấn áp khắc nghiệt như vậy.
Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, dù sao lão nhị cũng đã chết, Đại hoàng tử thở dài một hơi.
Lưu Hi nghĩ ngoại tổ phụ nói đùn, nhịn tạm thời mới có thể chờ mây tan thấy trăng sáng.
Lúc trước Lưu Diệm đường hoàng cỡ nào, như ngôi vị hoàng đế chính là của hắn. Ai ngờ lại chết không rõ ràng.
Tuy rằng Hoàng Tự tuyên bố với bên ngoài là Nhị hoàng tử chết vì bệnh cấp tính. Nhưng lý do thoái thác này có thể lừa gạt được người khắp thiên hạ, lại không giấu được hắn.
Có nhãn tuyến bẩm báo với hắn, tối hôm Nhị hoàng tử chết, Sở Tà vào cung, cãi nhau một trận với phụ hoàng rồi nhận rượu độc đến Hoàng Tự, không tận mắt thấy Lưu Diệm nhắm mắt là không yên tâm.
Hung thần có thể bức tử hoàng tử, đúng là ngàn năm mới có một người!
Lưu Hi quyết định nghe theo lời tổ phụ, thuận theo phụ vương, vỗ mông ngựa thật tốt, chủ động xin phụ vương hạ chỉ để mầm mống Lưu gia này trở về vị trí cũ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]