Đến bãi săn, hắn không tự chủ được mà giương mắt nhìn chung quanh, nhưng miệng trước sau như một, dùng ngữ khí chán chết nói: “Y Y, để hộ vệ dẫn muội đi mấy nơi tìm săn, bổn vương ở đây chờ muội.” 
Tuy Lang Vương có tâm giục ngựa đi khắp nơi tìm tiểu nương của hắn, nhưng cơ thể và miệng đều không chịu khống chế của mình, trước sau như một, ngẩn người dưới mái che nắng của khu vực săn bắn. 
Không lâu sau liền nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Sở Y Y truyền đến: “Đây rõ ràng là ta bắn trước được, ngươi dựa vào cái gì mà cướp với ta?” 
- ----- 
Sau đó giọng nói non nớt trả lời: “Con thỏ này là ta phóng sinh, ngươi dựa vào cái mà bắn?” 
Sở Y Y khó thở nói: “Đây là bãi săn, không phải Phật đường, ngươi chạy đến nơi này phóng sinh, chẳng lẽ bị mù?” 
Lúc này, Sở Tà đã giục ngựa đi tới, thấy tiểu Quỳnh Nương của hắn mặc đồ săn xinh xắn, trên đầu búi hai búi tóc, làn da trắng nõn, trừng mắt nói: “Nó là thỏ mẹ đang mang thai, sắp sinh rồi, trời cao có đức hiếu sinh, sao ngươi lại nhẫn tâm bắn chết nó?” 
Hôm nay khó lắm Sở Y Y mới bắn trúng một con thỏ, lại bị tiểu cô nương này cướp đi giao cho tôi tớ phía sau băng bó, sao có thể không tức giận? Hét lớn một tiếng: “Đó là của ta, còn không đưa nữa, đừng trách ta giáo huấn ngươi!” 
Phía sau Quỳnh Nương là đại ca Liễu Tương Cư của nàng, nàng rất tự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-vi-tri-cu/2601894/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.