Chương trước
Chương sau
Nhân vật chính cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Ôn Nhã Tịnh- nữ chính của bữa tiệc hôm nay được ông Ôn dắt ra lễ đường.

Bên dưới là những tiếng vỗ tay nồng nhiệt dành cho cặp đôi hôm nay.

Nghi thức cũng như những đám cưới khác.

Cố Tuyết Nhi chợt nhớ đến hôn lễ trong mơ của cô.Cũng rất xa hoa lộng lẫy nhưng có một điều khác duy nhất là.

Nghiêm Mạc Triết và Ôn Nhã Tịnh là tình yêu mới đến với nhau.Chỉ cần nhìn ánh mắt thâm tình của Nghiêm Mạc Triết dành cho Ôn Nhã Tịnh cũng đủ biết rằng họ hạnh phúc với nhau đến mức nào.

Một lúc sau,Nghiêm Mạc Triết cùng Ôn Nhã Tịnh đi đến bàn của bọn cô.

Ôn Nhã Tịnh khoác tay Nghiêm Mạc Triết mỉm cười chào hỏi mọi người.

Lục Nghị Phạm nhếch nhẹ môi,giương mắt nhìn Nghiêm Mạc Triết:" Sướng cậu nhất rồi.Rước được hoa khôi của trường về dinh.Sao nào? Vui sướng như muốn chết nhưng vẫn cố giả bộ lạnh lùng à?"

Nghiêm Mạc Triết trừng mắt nhìn Lục Nghị Phạm.Hôm nay là ngày vui của cậu ta.Nên cậu ta không muốn nói nhiều với Lục Nghị Phạm.Nếu là ngày thường thì xác định Lục Nghị Phạm hôm nay no đòn.

Ôn Nhã Tịnh nghe vậy thì đỏ mặt,dù gì cũng là con gái,da mặt mỏng.Nghe nói vậy thì cũng ngại ngùng xấu hổ.

" Người trên bàn này đều là bạn của anh.Có vài người như Lục mặt dày hay Tưởng Thiên Dịch thì em đã gặp qua.Nhưng không sao…có thời gian anh sẽ giới thiệu cho em" Nghiêm Mạc Triết ôn tồn nói,chỉ sợ Ôn Nhã Tịnh không quen biết gì thì sẽ khó ứng xử,dừng một lúc cậu ta lại nói tiếp:" Ngày nào rảnh tôi sẽ mời các cậu một bữa.Cũng lâu lắm rồi chúng ta không tụ họp cùng nhau"

Tưởng Thiên Dịch gật đầu,lúc này mới lên tiếng đáp" Được,lúc nào cũng rảnh thì cậu báo trước."

Lần trước Cố Tuyết Nhi được Tưởng Thiên Dịch dẫn đi dự tiệc đã có gặp qua Ôn Nhã Tịnh và Nghiêm Mạc Triết.

Tầm mắt Ôn Nhã Tịnh chuyển sang Cố Tuyết Nhi,cô nàng dịu dàng mỉm cười với Cố Tuyết Nhi:" Lúc trước tôi nghe Nghiêm Mạc Triết nói cô mang thai.Tưởng phu nhân,chúc mừng cô"

Cố Tuyết Nhi giật mình khi bỗng bị nhắc tên.Cô cười cười gật đầu nói" Cảm ơn.Chúc hai người sớm sinh quý tử."

Ôn Nhã Tịnh xấu hổ liếc qua Nghiêm Mạc Triết một cái thì nói" Cảm ơn"

Lục Nghị Phạm và Tưởng Thiên Dịch đều là bạn học của Nghiêm Mạc Triết.Còn Âu Mạc Thiên Vũ và Mạc Thiên Nhật Dạ là đối tác làm ăn.Nhưng có mối quan hệ khá thân thiết bọn họ đều là những người bạn và đồng nghiệp của nhau.

Ôn Nhã Tịnh gật gật đầu chào hết tất cả mọi người một lượt.

Ôn Nhã Tịnh cũng là tiểu thư nhà giàu.Từ nhỏ đã được sự bao dung chiều chuộng của gia đình Ôn.Nhưng tính cách của cô lại không phải kiểu hóng hách mà rất biết cách đối nhân xử thế cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp dịu dàng lại được nhiều người yêu quý.

" Ôn Nhã Tịnh,không cần phải khách sáo như vậy đâu.Đều là chỗ quen biết.Hôm nay là ngày vui của cô mà.Chúc mừng cô nhé,trăm năm hạnh phúc" Thẩm Lạc Ngưng mỉm cười,thân thiện nói.

Ôn Nhã Tịnh nói" cảm ơn" rồi cả hai cùng nhau đến bàn khác.

Một lúc sau,cả hai cùng ra về.

Trên đường khuya nhộn nhịp hẳn ra.Cho dù trời đang vào đông nhưng không cản nổi đôi chân muốn chạy nhảy của con người.Có thể nói vui rằng trước năm phút trái đất bị hủy diệt thì bọn họ có thể bình tĩnh ngồi chơi một ván game.Cái lạnh nào lạnh bằng lòng người.Nhưng cũng có những trái tim ấm áp lòng bao dung vị tha của một số người sưởi ấm những tâm hồn hiu quạnh cần được bao bọc.

Trong khách sạn có máy sưởi,vậy nên vừa ra ngoài Cố Tuyết Nhi đã thấy lạnh run người.

Cố Tuyết Nhi ôm lấy bả vai của mình,hít một hơi rồi ngừa cổ ra nhìn trời.Hôm nay bầu trời vẫn giống như mọi hôm,trăng tỏa sáng,cố hết sức vươn ánh sáng đến khắp mọi nơi nhưng nào bằng mặt trời.

Đột nhiên trên bả vai có thêm một cái áo.Là cái áo vest màu đen mà Tưởng Thiên Dịch mặc lúc nãy.

Cố Tuyết Nhi quay qua nhìn Tưởng Thiên Dịch,cao hứng hỏi" Tưởng Thiên Dịch,anh không thấy lạnh à?"

Lúc này trời đã giảm xuống mấy độ,ai ai cũng đều có mấy lớp áo trong người.Vậy mà Tưởng Thiên Dịch còn đưa áo cho cô.

Tưởng Thiên Dịch này là muốn chết sớm sao?

Tưởng Thiên Dịch nhìn Cố Tuyết Nhi,thấy đôi mắt sáng long lanh,sạch sẽ của cô,thấy đôi môi đỏ mộng nhỏ nhỏ xinh xinh.Thấy chiếc cằm thanh tú,khuôn mặt xinh đẹp chiếm lấy trái tim anh.

Tưởng Thiên Dịch chạm vào môi cô,đôi mắt có chút đỏ vì say rượu,giọng ấm áp phát ra từ thanh quản:" Không lạnh.Lạnh thì có sao chứ? Anh sao có thể để bảo bối của anh lạnh!"

Cố Tuyết Nhi phát hiện giọng nói lạ lùng của anh.Cô sát lại ngửi ngửi người anh,giọng có chút tức giận:" Tưởng Thiên Dịch,anh uống rượu!"

Lại là rượu.Lần trước uống một lần đã lên cơn điên.Bây giờ lại uống nữa.Tưởng Thiên Dịch thật sự rất biết cách chọc tức cô.

Tưởng Thiên Dịch nắm lấy bàn tay cô,anh xoa xoa rồi đặt lên mặt mình:" Say rượu nào bằng say em"

“…”

Thì ra khi Tưởng Thiên Dịch uống rượu lại thành ra cái loại không ra thể thống này.

Vừa lúc Cao Tuấn lái xe đến.Cố Tuyết Nhi dìu Tưởng Thiên Dịch đi vào xe.

Cao Tuấn nhìn qua kính chiếu hậu nhìn thấy Tưởng Thiên Dịch đang dựa vào ghế nhắm mắt lại thì thấp giọng hỏi:" Phu nhân,ông chủ say sao?"

Cố Tuyết Nhi lườm Tưởng Thiên Dịch một cái rồi dịu dàng đáp lời Cao Tuấn:" Ừm,cậu lái xe chậm một chút.Nếu không Tưởng Thiên Dịch sẽ khó ngủ.À…chút nữa ghé ngang qua siêu thị,tôi phải mua chút đồ"

Cao Tuấn gật đầu tuân thủ mệnh lệnh.

Một lúc sau chiếc xe dừng lại,Cố Tuyết Nhi mở cửa xe đi vào siêu thị.

Thật ra cũng không có gì phải mua.Chỉ là cô muốn mua trà giải rượu cộng thêm vài món đồ ăn vặt.

Nửa tiếng sau,chiếc xe dừng lại trước cổng nhà họ Tưởng.

Cao Tuấn nhìn thấy Tưởng Thiên Dịch say như vậy thì lo lắng hỏi Cố Tuyết Nhi có cần anh ta giúp dìu Tưởng Thiên Dịch lên lầu không.

Cố Tuyết Nhi lắc đầu nói:" Không cần"

Tưởng Thiên Dịch cũng không quá nặng,nhưng dù gì anh cũng cao gần 1m8 nói khó dìu cũng không có gì sai.Nhưng giờ cũng đã gần mười một giờt,trời cũng đã tối nếu Cao Tuấn giúp thì quá phiền cho anh ta.Dù gì Cao Tuấn còn phải quay trở về nhà.

Vậy là một mình Cố Tuyết Nhi dìu anh lên lầu.

Dường như Tưởng Thiên Dịch cảm giác được có người đang dìu mình.Anh mở mắt ra thì nhận ra Cố Tuyết Nhi.Ý thức quay trở lại vài phần.

" Vợ,em đang làm gì vậy?"

Động tác Cố Tuyết Nhi dừng lại,Cố Tuyết Nhi ngước mặt lên nhìn anh có chút tức giận.

Mẹ nó!

Đang dìu anh lên chứ làm gì?!

Tưởng Thiên Dịch lúc này cũng tỉnh táo được vài phần,anh đứng thẳng người rồi cúi xuống bế Cố Tuyết Nhi lên.

Cố Tuyết Nhi đột nhiên bị bế thì nhảy dựng người lên đánh vào vai Tưởng Thiên Dịch" Anh,anh mau thả em xuống"

" Có ngu mới thả!"

“…”

****

Tưởng Thiên Dịch cảm thấy việc uống quá nhiều dẫn đến Cố Tuyết Nhi một mình dìu anh lên lầu quả thật rất có lỗi với cô.Vậy nên anh liền tìm mọi cách để tạ lỗi.

Lúc nãy Cố Tuyết Nhi ăn cũng không nhiều,do đang mang thai cũng cần phải cử kiêng một số thứ.

Tưởng Thiên Dịch biết điều đó vậy nên lúc nãy còn định đưa cô về sớm nấu cho cô một bữa ăn.Nhưng không ngờ lỡ bị Lục Nghị Phạm chuốc say lúc nào không hay.

Tưởng Thiên Dịch nghiến răng nghiến lợi ghi nhớ cái tên này,thầm mong lần sau gặp lại thật sớm để tẩn anh ta một chuyến.Lúc trước đã chuốc anh một lần hôm nay lại lặp lại trò cũ.

Lục Nghị Phạm: “…” Oan uổng cho tôi quá!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.