Hôm nay Cố Dã đi tới nhà hàng của gia đình mình kiểm tra, tiện thể mang theo bữa trưa cho Cố Nguỵ.
Từ khi vết thương lành lại, Cố Dã cũng không tới bệnh viện. Đã lâu rồi hắn không gặp Cố Nguỵ, hắn nghĩ liền đi luôn.
Trong văn phòng, bác sĩ và y tá đều đi ăn trưa, Cố Nguỵ còn đang đánh máy.
Cố Dã mang theo hộp đựng cơm đi vào. Cố Nguỵ tưởng nhân viên chuyển phát nhanh tới đưa đồ ăn nên không ngẩng đầu lên, chỉ nói: "Cứ để trên bàn đi, cảm ơn!"
Cố Dã tủm tỉm đi vào: "Bác sĩ Cố đúng là quên ăn quên ngủ, anh tính không ăn trưa à?"
Cố Nguỵ nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu. Thấy Cố Dã thì anh ngạc nhiên nói: "Tại sao lại là cậu?"
Cố Dã: "Sao, là tôi, anh thất vọng à?"
Cố Nguỵ im lặng.
Cố Dã đặt hộp cơm xuống, mở nắp ra rồi lấy đôi đũa duy nhất đưa cho Cố Nguỵ: "Giờ đừng làm nữa, anh ăn xong rồi làm tiếp, không thì đồ ăn nguội mất."
Cố Nguỵ nhìn Cố Dã rồi nhìn vào bàn đầy đồ ăn, anh tắt máy tính.
Cố Nguỵ cầm đôi đũa, anh cảm thấy những món ăn này vô cùng quen thuộc. Khi ăn, anh lập tức ngộ ra, đây không phải là hương vị đồ ăn của bữa trưa mỗi ngày của anh đấy sao?
Cố Nguỵ không hiểu, không phải là Mộc Hoá gửi tới sao? Bây giờ nghĩa là sao? Anh nhìn Cố Dã rồi hỏi: "Bữa trưa mỗi ngày của tôi là cậu gửi tới đúng không?"
Cố Dã gật đầu, "Đúng rồi, đây là món ăn của nhà hàng gia đình tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-qua-khu-de-yeu-em/259149/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.