"Diệp Tinh Quang, có phải não cậu có vấn đề rồi không? Nếu như không phải Diệc Khả nói giúp cậu, tôi đã chăng muốn đi ăn cùng thứ con gái xấu xa như cậu rồi. Sao cậu có thể vuốt mặt mà không nể mũi chứ?”
Thoáng nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Lưu Diệc Khả, Tiêu Tử cười lạnh nhìn cô một cách đầy trịch thượng: " Tôi yêu cầu cậu xin lỗi Diệc Khả ngay lập tức!"
Trong mắt anh ta, Lưu Diệc Khả mãi là một nữ thần cao quý.
Nữ thần sinh ra là để được người ta săn đón, sao có thể cúi đầu trước kẻ nào đó được?
Lưu Diệc Khả đã ban ơn cho Diệp Tinh Quang, cậu ta đáng nhẽ phải biết ơn cái phúc phận đó, ai cho phép người như cậu ta có quyền cự tuyệt chứ?
" Tử à, đừng có nói người ta như thế chứ." Lưu Diệc Khả cười cười đẩy Tiêu Tử, " Dĩ nhiên nếu bạn học Diệp đây có việc bận thì bọn tôi cũng không ép nữa."
Tiêu Tử khịt mũi, vẫn nhìn Diệp Tinh Quang với dáng vẻ trịch thượng đó:" Chỉ cần cậu ta biết điều xin lỗi thì mình sẽ bỏ qua."
"Bạn học Diệp...." Lưu Diệc Khả nhìn Diệp Tinh Quang ra vẻ hối lỗi, rõ ràng là muốn cô hạ mình, " Xin lỗi, bọn tôi mới ở bên nhau, cậu ấy cũng chỉ là quá sốt sắng cho tôi mới như vậy, cậu đừng để bụng nhé.
Trong mắt Lưu Diệc Khả ẩn tàng sự ác ý, đinh ninh rằng Diệp Tinh Quang nhất định vì những lời nói này mà đau đớn trong lòng, cô ta vô cùng háo hức muốn nhìn thấy biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-mo-thieu-quan-tam-chut-di/1773721/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.