Trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, tâm tình sớm đã không còn như xưa nữa rồi.
Phịch một tiếng, Đường Mỹ Lăng ngã ngay ở chỗ ngồi, rồi tự đổ nhào vào cái bàn của mình.
Cô ta vốn dĩ đã béo, chiếc bàn viết này không thể chịu nổi sức nặng của cô ta.
Cô ta hét thảm lên một tiếng rồi cả người cả bàn đổ nhào xuống đất, thật là xấu hổ.
Đầu cô ta bị một cái chân dẫm lên, từ trên đỉnh dầu phát ra âm thanh thứ ma mị lạnh lẽo, không cảm xúc: “Từ hôm nay trở đi, chỉ có thể gọi tôi là nữ đế, nếu không nhớ kỹ thì coi như là mời tôi dẫm lên đầu cậu, hiểu chưa?”
Chết tiệt!
Thật điên rồ!
“Mọi người đang làm cái gì vậy?”
Chủ nhiệm lớp vừa bước vào đã thấy cảnh tượng lớp lộn xộn, bàn và sách bút nằm la liệt trên nền nhà liền tức giận.
“Diệp Tinh Quang, em đã trốn học mấy ngày rồi? Vừa đi học lại đã gây chuyện rồi, tôi vẫn chưa tính sổ với em về việc tụ tập đánh nhau 3 ngày trước đâu!”
Diệp Tinh Quang chỉ ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình, nếu không phải trên gương mặt lãnh đạm cảm xúc quá rõ ràng thì thái độ thản nhiên ung dung thư thái này chỉ như cô đang xem một vở kịch.
"Thưa thầy, chuyện hôm nay không liên quan đến em."
Tất cả mọi người: "..."
Vừa rồi ai là người đã dẫm cả lên đầu người ta?
"Thưa thầy, Diệp Tinh Quang giờ đã hoàn toàn biến thành một tên côn đồ lưu manh. Đã ức hiếp Diệc Khả rồi giờ lại còn đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-ve-mo-thieu-quan-tam-chut-di/1773717/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.