Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau
"Không phải anh Tiêu đi tìm lại công lý cho nữ thần sao? Tại sao lại bị Diệp Tinh Quang đánh cho ngất vậy? Tình thế đảo ngược quá nhanh." "F***! Ghê gớm thật, một thằng con trai to cao cũng bị cậu ta đánh ngã." Diệp Tinh Quang chậm rãi đứng dậy, tóc cô ngắn ngang vai, đường nét khuôn mặt cực kỳ tinh xảo nhưng lại toả ra sự tàn nhẫn lạnh lẽo, đạp lên tay Tiêu Tử bước ra ngoài. Đám người nhìn cô mà ớn lạnh toàn thân. "Ai ui, thật tàn nhẫn!" Trên gương mặt cô, vết sẹo nhỏ uốn lượn từ khoé mắt xuống không những không xấu xí mà ngược lại càng giúp cô thêm phần lạnh lùng tàn bạo, khiến các nữ sinh sợ ngây người. Không thể không nói, thật ra nhìn rất đẹp trai! Cô liếc mắt nhìn đám người vây quanh rồi xoay người rời khỏi sân bóng rổ. Loading... Ra khỏi sân bóng, Diệp Tinh Quang cuối cùng xác định được rằng cô đã xuyên về kiếp trước đầy bi thảm của mình. Một thân phận thấp hèn như cát bụi, lưu lạc đầu đường xó chợ mười mấy năm. Thường xuyên qua lại những con hẻm nhỏ, không tìm được nơi ở, giành thức ăn với mèo hoang đều là chuyện thường ngày như cơm bữa. Đinh--- Điện thoại của Diệp Tinh Quang reo lên một tiếng, hoá ra cô cầm theo chiếc điện thoại di động từ thế kỷ 25, nó tự động bẻ mật khẩu, kết nối với wifi gần đó. Công nghệ trong tương lai tuyệt đối không thể khinh thường, dù cô đã trọng sinh nhưng phần mềm không bị ảnh hưởng, thậm chí cô vẫn nhận được tin nhắn trên mạng xã hội, đều từ những người của thế kỷ 25. Cô biết tất cả các thời không đều tồn tại song song. Diệp Tinh Quang tiện tay lướt một cái thì thấy một nhóm chat, bên trên có một đám người phát bao lì xì đỏ, bên dưới có rất nhiều người cướp. Thần Toán Tử đã gửi một bao lì xì. Robot số 1 đã gửi một bao lì xì. Giáo sư. . . . . . Nhóm người này điên cuồng phát ra những bao lì xì đỏ nhưng Diệp Tinh Quang không cướp được cái nào. Ngoài lý do wifi quá chậm, còn vì những người trong nhóm đã luyện tay cướp lì xì mấy chục năm rồi. Liên tiếp năm bao lì xì vuột khỏi tay, Diệp Tinh Quang tự hỏi mình còn cố cướp lì xì làm cái gì, cô đã trở về thời kỳ cổ đại, tốc độ wifi có thể so sánh với người ta sao? Đinh--- Một bao lì xì mới xuất hiện, cô nhanh tay bấm vào trước khi hết thời gian. Xin chúc mừng, bạn là người may mắn nhất giành được bao lì xì của Thần Toán Tử! Lần này cô thực sự cướp được rồi, không phải tiền mà là một trí tuệ nhân tạo, có thể tích hợp với ý thức con người, công dụng chính là bói toán. Ở "thời đại khảo cổ" này, với tốc độ wifi chậm như rùa, mà cô có thể cướp được bug của thời không tương lai. Điều này khiến cô vô cùng cảm động. "Chủ nhân!" Một bóng mờ màu hồng hiện ra trước mặt cô, thân hình tròn trịa, to bằng lòng bàn tay, trên đầu cắm một chiếc lá xanh, hai đôi mắt to sống động. Chiếc máy trí tuệ nhân tạo mà cô cướp được nhìn cũng không tệ. "Từ giờ trở đi, tôi sẽ gọi cậu là Bồ Công Anh." "Vâng, chủ nhân." Thân là thần toán trí tuệ nhân tạo, Bồ Công Anh bấm tay tính toán vận mệnh của chủ nhân đời này, phát hiện cô có thân phận cao quý nhưng lại bị tráo đổi vào năm lên 7 tuổi. Mỗi người sinh ra đều gắn với một số phận riêng. Kiếp này, cô là con gái của nhà họ Diệp cao quý, nhưng bị bọn buôn người bắt cóc khi 7 tuổi. Thất lạc 10 năm, cô mới được nhà họ Diệp tìm về, nhưng đã có một người thay thế cô hưởng thụ hết mấy năm hạnh phúc. Đó là con gái nuôi của nhà họ Diệp, Diệp Niệm Tình. Diệp Niệm Tình năm nay 19 tuổi, được nhà họ Diệp nuôi dưỡng hơn mười năm, sống trong vinh hoa phú quý, là cô công chúa nhỏ được người người yêu quý, và là một trong những người thừa kế của nhà họ Diệp. Còn chủ nhân chỉ là một cô gái được nuôi dưỡng bởi một người ăn mày tàn tật, không ngẩng mặt lên được với đời. Kiếp trước, cô trở về nhà năm 17 tuổi, không thể so sánh với Diệp Niệm Tình, được nhà họ Diệp nuôi dưỡng từ nhỏ. Trở về nhà họ Diệp, người mà nhà họ Diệp nhìn thấy là một cô gái lầm lì, giống như một người ăn xin xấu xí nghèo khổ, còn Diệp Niệm Tình thì ngồi trên ghế sofa như một công chúa. Kể từ khi cô bị bắt cóc, hai người đã có số phận hoàn toàn khác nhau.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
Chương sau