Chương trước
Chương sau
Tư Hoa Niên chớp mắt vài lần rồi hơi nghiêng đầu hỏi cô gái:"Thuốc?"

"Thuốc thông minh."

Tiếng nói vang lên, Tư Hoa Niên hơi giật mình, bút trên tay bị chuyển rơi một tiếng lạch cạch trên bàn. Thuốc thông minh,loại này đã thịnh hành lâu trong vườn trường,cô cũng từng nghe qua, nhưng chưa từng nhìn thấy, nên khi đột nhiên nghe được thì cảm thấy hơi kinh ngạc.

"Tôi nói cho cô nghe, thuốc này thực sự rất có tác dụng. Chỉ dùng một viên, ba ngày ba đêm không cần ngủ, đầu óc vẫn rất tập trung. "

Thấy Tư Hoa Niên chỉ im lặng suy tư, San San tiếp tục nói:"Cô đừng ngại ngùng nha, hiện tại mọi người dùng thuốc này rất nhiều.Đây coi như cũng là một giải pháp vậy, ai bảo thi cuối kì giống như không dành cho người sống chứ. Đúng rồi, cô có biết lão đại ngành công trình không, môn nào cũng 4.0, chính là hắn vẫn luôn dùng thuốc này, dùng đến mức hết hàng của tay buôn trong trường, phải đi phòng khám tìm bác sĩ lừa đơn thuốc mà."

Tư Hoa Niên: "......"

Đại khái là cảm thấy nói chuyện bát quái của người khác ở sau lưng hơi xấu hổ,khoan thai khụ khụ: "Tôi còn một ít, mười lăm đô một túi. Thế nào, muốn hay không?"

Thành phần chính của thuốc thông minh chủ yếu là Adderall và Ritalin,một loại thuốc theo toa cho ADHD. Kỳ thật không đáng đến giá này, đơn giản là muốn kiếm ít tiền từ sinh viên nên mới đẩy giá cao vậy. Nhưng Tư Hoa Niên không thiếu chút tiền ấy, lập tức liền sao cũng được mà đáp ứng, cầm lấy di động:" Được, vậy tôi chuyển tiền cho cô."

"Thêm Wechat của nhau nhé!" San San cười tủm tỉm, "Về sau nếu có nhu cầu thì tìm tôi, tôi quen vài tay nhập cái này tốt lắm."

Tư Hoa Niên tìm ra mã QR của cô nàng rồi quét, qua vài giây thấy một Bạn mới xin chào.Cô do dự một chút, tắt di động đi, bắt đầu thu thập đồ đạc trên bàn: "Tôi đi về trước."

Khi về đến nhà cũng đã một giờ sáng. Ngồi ở bàn học mở máy tính ra, gõ mấy chữ vào thanh tìm kiếm, kết quả rất nhanh hiện ra:

【Hậu quả khi lạm dụng Adderall: Đầu óc choáng váng, miệng lưỡi khô, tay chân run rẩy, mệt mỏi sau khi hết tác dụng của thuốc.】

Tư Hoa Niên cắn cắn môi, siết chặt cái túi nhỏ trong suốt trong tay.

Trường học này như là một nhà xưởng lớn, đâu vào đấy mà vận chuyển, sinh sản một đám một đám tinh anh. Tư Hoa Niên cũng muốn thử một lần không phải là đồ vứt đi, nhưng này cũng không dễ dàng.

Tầm mắt trong lúc vô tình dừng ở trên đồng hồ treo tường,Tư Hoa Niên bỗng nhiên nhớ tới điều gì,chạy nhanh đi lấy điện thoại bấm số.

Hiện tại là rạng sáng thứ hai, nhưng trong nước đã là giữa trưa. Trên màn hình biểu hiện điện thoại chuyển được, sau đó truyền ra giọng nói của người cảnh ngục lần trước lần trước: "Xin chào,xin hỏi muốn tìm vị phạm nhân nào?"

Tuy rằng hôm trước bị người ta chỉnh đốn một hồi, Tư Hoa Niên vẫn cực kỳ ngoan ngoãn đáp:" Chào chú quản ngục, cháu tìm 0769."

Cảnh ngục miễn cưỡng ừ một tiếng, sau đó để ống nghe xuống rồi rời đi gọi người.

Tư Hoa Niên ở trong lòng chuẩn bị,chỉ khoảng nửa khắc, liền nghe được giọng nói của Tư Tấn.

"Niên Niên "

"Anh ơi, anh nghe em giải thích! Hôm đó di động của em bị rơi xuống đất, sau khi nhặt lên thì cuộc gọi đã tắt, quản ngục cũng không cho em tiếp tục nói chuyện với anh!"

Cô gái nhỏ cất lên một tràng trách móc, giọng điệu vừa nôn nóng lại ủy khuất, như thể cô phải chịu sự bất công. Tư Tấn nghe xong ngẩn ra, trong lòng vui sướng, niềm vui dần dần lan rộng ra cả khóe mắt, sau đó biến thành tiếng cười thấp.

Hóa ra Niên Niên không cúp điện thoại, không phải cô không muốn cùng anh nói chuyện. Như thế nào mà anh lại quên mất, Niên Niên từ nhỏ đến giờ luôn là cô bé ngoan ngoãn, biết phép tắc.Cho dù nếu cô không để ý tới anh, thì nhất định cũng do anh chọc cô không vui điều gì mà thôi.

" Anh, anh cười cái gì vậy, lẽ nào anh không tin em à?"Giọng điệu Tư Hoa Niên trở nên gấp gáp.

" Em cũng chẳng thích bá vương long, chơi dở chết đi được. Em, em cũng khá thích đội đối thủ hôm đó.... Anh, em chỉ đơn giản là thích xem khúc côn cầu trên băng thôi."

Tư Tấn một tay đỡ trán, khóe môi hơi mỉm cười. Trải qua đời trước, anh biết tính cách của Niên Niên cũng có một phần hoạt bát, nhưng cô lại chẳng bao giờ bộc lộ trước mặt anh. Xong, thời điểm này, anh mới cảm thấy trọng sinh thật ra rất có ý nghĩa.

"Ừ, anh biết rồi."

Tư Hoa Niên định nói thêm nhưng rồi lại im lặng, bao nhiêu bực bội cùng lo âu trong lòng cô cứ như vậy mà biến mất, chỉ còn sót lại giọng nói dịu dàng đầy bao dung của anh.

"Niên Niên " Tư Tấn đưa mắt nhìn lên bờ tường.

" Muộn như vậy sao vẫn chưa ngủ?"

"Em sắp thi cuối kì."Giọng điệu Tư Hoa Niên tức thì trở nên uể oải.

"Anh ơi, thi rất khó, em sợ không làm được."

Tư Tấn mím môi, giọng điệu hơi chần chừ, anh sợ có vẻ quản đông quản tây, lại không thể không nói: "Niên Niên đừng thức đêm, nghe lời anh đi ngủ đi rồi mai lại học."

" Em cái gì cũng không biết thì phải thi làm sao?" Tư Hoa Niên dụi dụi

mắt: "Nếu thi không qua thì em liền phải học lại, nếu học lại không được thì em không thể tốt nghiệp, nếu như thế em liền không thể đi làm, về sau...."

"Anh sẽ nuôi em cả đời." Lời nói buột miệng thốt ra không thu hồi được, Tư Tấn đột nhiên nắm chặt ống nghe trong tay. Anh ngừng thở, qua vài giây mới nghe thấy giọng nói tựa hồ hơi nghẹn ngào.

" Anh ơi,anh tốt nhất trên đời."

Khó có được một lần trò chuyện ấm áp với nhau như vậy, nhưng cũng thật nhanh đã kết thúc, Tư Hoa Niên như con quay đã được lên dây cót, hưng phấn đến mức toàn bộ buồn ngủ đều biến mất.

Rũ mắt nhìn cái túi nhỏ chứa mấy viên thuốc màu trắng đã bị cô miết đến nhăn dúm, cô khẽ đưa tay lên, ném túi thuốc về cái sọt rác một cách chuẩn xác. Anh đã nói sẽ nuôi cô cả đời rồi.

Tư Hoa Niên cầm di động, vui vẻ nhìn lịch năm phút trò chuyện, nhìn rồi nhìn lại lần nữa.

Lần gọi điện sau cô cũng muốn như vậy, nói chuyện làm anh vui vui vẻ vẻ.

...... Từ từ. Lần tiếp theo cùng anh nói chuyện là khi nào nhỉ? Ý cười bên môi trở nên cứng đờ, đầu Tư Hoa Niên hiện ra dòng chữ: bảy ngày.

Bảy ngày, thật sự là rất lâu. Tư Hoa Niên vô lực mà ngã vào trên giường, nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà mà phát ngốc.Bỗng nhiên cô nhảy dựng lên, cầm di động,mở ra trình duyệt, ở phần tìm kiếm gõ vào 【 Tuyển sinh Đại Học Long Thành 】.

Công cụ tìm kiếm rất chu đáo, hiện số một loạt số điện thoại đi kèm danh thiếp cho Tư Hoa Niên.

Âm thanh nhắc nhở bíp bíp vang lewn từng tiếng, Tư Hoa Niên xúc động cũng bình tĩnh lại một chút. Không có người nghe máy.

Nhưng ý tưởng chưa từng nghĩ này bây giờ lại bén rễ trong lòng cô. Cô kiên định, lại gọi lại một lần. Lần này đã có người nhấc máy.

" Xin chào,đây là phòng tuyển sinh Đại Học Long Thành, bạn cần giúp điều gì ạ?"

Đầu dây bên kia chắc là sinh viên tình nguyện, giọng nói nhẹ nhàng. Tư Hoa Niên bất tri bất giác thả lỏng chút:

"Chào bạn ạ, hiện tại có trường hợp này, mình là du học sinh giờ đang học năm 2. Bây giờ mình muốn chuyển tới đại học Long Thành thì có được không ạ?"

Vừa nghe lời này, ngữ khí đối phương bỗng nhiên trở nên nhiệt tình hơn một chút: "Có thể nha!Bình thường trường chúng tôi rất hoan nghênh du học sinh Xin hỏi, hiện tại bạn đang có quốc tịch ngoại quốc sao?

"

Tư Hoa Niên nghĩ nghĩ: "Không phải, mình đi visa."

"Vậy bạn chờ một lát,mình phải đi hỏi một chút." Cô gái ở đầu dây bên kia rời đi, lại phía một người lớn tuổi cách đó không xa dò hỏi vài vấn đề. Điện thoại vẫn được kết nối, Tư Hoa Niên mơ hồ nghe một cuộc thảo luận đứt quãng: "Tính...... Lưu học sinh tỉ lệ...... xếp hạng......"

Không bao lâu, cô gái kia đã trở lại: "Bạn ơi, vấn đề của bạn chỉ cần tích điểm từ 2.0 trở lên là có thể chuyển đến Đại Học Long Thành được rồi."

Tư Hoa Niên cắn cắn môi nhỏ giọng nói: "Hiện tại....GPA của mình chỉ có 1.0."

Kỳ thật so 1.0 còn kém điểm, dù cô đã bốn bỏ làm năm lên một chút, thì điểm của cô vẫn thảm đến mức không nỡ nhìn.

Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát: "Bạn ơi, xin hỏi hiện tại bạn đang học đại học nào ạ?"

"Đại Học Băng Tuyết Thành."

"...... Trường đại học tốt như vậy."

Người kia hiển nhiên có chút giật

mình, nhịn không được hỏi:" Bạn có thể cho mình biết, ban đầu bạn vì sao lại được tuyển vào trường không?"

Tư Hoa Niên thanh âm lại càng ỉu xìu mà trả lời: "Anh trai mình đã tài trợ cho trường mười bộ thiết bị thực nghiệm tiên tiến nhất."

"......" Cúp điện thoại, Tư Hoa Niên có điểm mờ mịt. Thành phố này rất lớn, trường học cũng thật tốt, nhưng anh lại không ở bên cạnh cô.

Cô chớp mắt vài lần, tầm mắt dừng ở sọt giấy khi nãy cô đã ném túi nhỏ. Muốn đem GPA kéo đến 2.0, học kỳ này tối thiểu phải đạt tiêu chuẩn toàn bộ các môn.

Bên kia, Tư Tấn đi vào giam phòng. Những người khác đều không ở trong phòng, chỉ có một ông chú trung niên đang nằm ở giường đối diện, trên tay lật xem tư liệu giáo dục vừa phát ngày hôm qua.

"A, Đại Tấn, cậu quay lại rồi sao."

" Vâng."

"Bọn họ đang ở WC đánh bài, cậu đi không?"

"Không đi."

Ông chú trung niênngẩng đầu, liếc mắt đánh giá Tư Tấn: "Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, lẽ nào cậu cùng vợ nói chuyện sao?"

Tư Tấn bên môi mỉm cười, so với ngày thường tính tình cũng tốt hơn chút, bị hỏi cũng không chê phiền mà giải thích: "Là em gái tôi."

Anh dựa vào đầu giường, bắt đầu hồi tưởng cuộc trò chuyện ban nãy. Niên Niên đúng thật là đáng yêu và ngoan ngoãn.

Hiện tại, Niên Niên đã đi ngủ rồi sao? Hay con bé còn thức đêm ôn tập?

Đời trước, Niên Niên cũng không nhắc chuyện thi cuối kì với anh. Việc này đối với Tư Tấn, cũng coi như một niềm vui ngoài ý muốn.

Dù sao Tư Tấn cũng đã sớm quen việc sự tình đời trước và đời này phát sinh không giống nhau. Đối với anh, chỉ cần Niên Niên gần gũi với anh thêm một chút, đều khiến anh có thêm hi vọng.

Hồi ức đều là một mảng xám xịt,trong đầu không ngừng chuyển động, hình ảnh dừng lại ở một khoảng thời gian, đôi mắt Tư Tấn trở nên tối hơn. Đời trước,chính là khoảng thời gian này, Niên Niên nói cho anh chuyện cô đang yêu đương.

Tư Hoa Niên với tay đem túi thuốc nhỏ lấy ra khỏi sọt giấy. Cũng may sọt giấy này không phải thùng rác, bình thường cô chỉ vứt mấy trang giấy viết sai, nên cũng rất sạch sẽ.

Cô ra khỏi phòng ngủ, đi đến bàn ăn bên cạnh rồi rót cho bản thân một ly nước ấm. Trước kia cô chưa từng dùng qua loại thuốc này, nhưng đã từng gặp qua heo chạy, nên cô biết, ngẫu nhiên dùng vài lần cũng không ảnh hưởng lắm.

Làm như vậy có lẽ sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng Tư Hoa Niên bây giờ làm gì có thời gian để lo lắng. Cô chỉ muốn, chuyển trường về Đại học Long Thành, sau đó mỗi tháng liền có thể đi gặp anh một lần.

......

Nghĩ đến Tư Tấn, cô lại bưng cái ly lên, tay bỗng nhiên dừng lại. Nếu anh biết cô dùng cái này, khả năng cao sẽ tức giận đi?

"Chắc không đâu. Anh trai tính tình rất tốt, sẽ không vì thế mà tức giận đâu."

Tư Hoa Niên lẩm bẩm, đem viên thuốc bỏ vào trong miệng. Vị chua xót ở đầu lưỡi lan ra trong miệng, cô ngừng thở chuẩn bị uống một ngụm nước.

...... "Niên Niên ngoan, đừng thức đêm."

...... Trong đầu bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tư Tấn, tim Tư Hoa

Niên run lên, cô phụt một tiếng rồi nhổ ra toàn bộ thuốc trong miệng.

Anh thường nói cô rất ngoan, nhưng cô chưa bao giờ nghe lời anh nói.

Tư Hoa Niên nhìn ly nước cùng viên thuốc đã phụt ra một lát, rồi đứng lên rời khỏi cái bàn. Rửa mặt, đánh răng, nằm lên giường.

Sau đó lấy di động ra hẹn báo thức.

Thời gian là ba giờ sau. Ba giờ linh năm phút sau.Ba giờ mười phút sau.

...... Anh không cho cô thức đêm.

Nghĩ như vậy, cô liền nhanh chóng đi ngủ vậy.

Thời gian vừa rồi mình ôn thi nên bận quá,lại sắp sinh nhật clb nên không có thời gian. Sắp tới mình sẽ bù đắp nha!!!!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.