Anh đã từng tuyệt vọng khi nhìn thấy em nằm bất động dưới tán cây lạnh lẽo kia, dáng vẻ ốm yếu hốc hác đang thoi thóp nói
" Tôi muốn được sống... lại... thay đổi tất cả "
" Được, anh đi cùng em "
Sau đó cảm hai ôm nhau cùng nhau rời khỏi thế gian này, có lẽ cô có thể quên đi phần kí ức này nhưng mà anh vẫn nhớ, nhớ như in, cái thứ cảm giác muốn có mà không có được muốn bảo vệ mà không bảo vệ được1
Hôm đó cô vẫn dọn dẹp như mọi ngày từ sau đêm hôm đó cô luôn tránh mặt anh, lặng im cúi đầu chận tay run rẩy khi nghe tiếng bước chân đến gần
" Em vợ, gần đây em giống 'chuột' thật đấy "
Hạ Bối không buồn giận dữ cứ thế xoay người đi chỗ khác nhưng đã bị anh nắm lấy cổ tay mạnh bạo kéo cô vào trong lòng mình, bất ngờ trước hành động của anh mở to mắt nhìn anh bốn mắt nhìn nhau nhưng cô ngay lập tức thoát khỏi lùi về sau vài cái
" Anh rể xin tự trọng "
" Tự trọng?"
Anh bước tới dùng giọng điệu giễu cợt, nâng càm cô lên ép cô nhìn thẳng vào mặt anh
" Em đừng quên đêm đó xảy ra chuyện gì? Em nói anh tự trọng còn em thì sao?"
Tại sao lại có người vô liêm sỉ thế chứ, tại sao lại nhắc đến ngày hôm đó nếu hôm đó cô không tốt bụng uống chỗ súp đó thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này, anh ta lại không đưa cô đến bệnh viện mà đưa thẳng cô vào khách sạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trong-sinh-tro-thanh-tieu-kieu-the-cua-ong-trum-mafia/956207/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.