Chương trước
Chương sau
Lãnh Phong ngay lập tức chống trả lại, đánh mấy tên bảo vệ kia nằm bẹp hết ra đất, đi thẳng lên phòng chủ tịch....
Dùng lực ở chân, đạp thật mạnh vào cánh cửa, khiến nó mở ra tạo nên một tiếng động lớn..
Rầm....
Lãnh Phong một thân tức giận mà đi vào, Trác Viễn nhanh chóng chạy vào theo sau liền lên tiếng...
_Xin lỗi boss, tôi không thể ngăn cản được Lãnh thiếu..!
_Không sao, cậu ra ngoài trước đi..!!
Đáp lại lời của Trác Viễn là vẻ mặt không chút biểu cảm gì của Hàn Hạo Dương, sau đó đặt cây bút xuống ngã người ra sau ghế, hai tay đan vào nhau nhìn về phía Lãnh Phong trầm giọng nói..
_Không biết Lãnh thiếu gia hôm nay đến đây tìm tôi có việc gì không vậy..!
_Anh đừng giả vờ nữa, anh đã giấu Diệu Linh ở đâu, mau trả cô ấy lại cho tôi ngay..!!
Lãnh Phong nhìn thái độ nhàn rỗi của Hàn Hạo Dương không khỏi tức giận mà quát lớn...
_Linh Linh cô ấy không ở chỗ tôi, chẳng phải cô ấy đang ở chỗ cậu hay sao, sao lại chạy đến đây để đòi người..!
Hàn Hạo Dương cứ nghĩ vì chuyện tập đoàn nên Lãnh Phong mới đến đây, không ngờ là Sở Diệu Linh lại đột nhiên mất tích...
_Anh nói thật chứ, anh không hề biết cô ấy ở đâu..!!
_Thật nếu cậu không tin có thể hỏi những người ở đây, mấy hôm nay tôi phải bay qua bay lại Pháp để kí hợp đồng, đến cả thời gian đi tìm Linh Linh còn không có..!
_Cậu nói đi, Linh Linh cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi..!
_Cô ấy mất tích rồi, quản gia bảo sáng nay cô ấy ra ngoài gặp ai đó, sau đó thì không liên lạc được nữa, vệ sĩ âm thầm theo sát bảo vệ cũng mất liên lạc..!!

Lãnh Phong nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Hàn Hạo Dương, thái độ nhàn rỗi lúc nãy, bây giờ lại tràn đầy sự lo lắng...
Cậu biết anh không nói dối, chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra với Sở Diệu Linh, sau đó nói hết tất cả những gì mình biết để Hàn Hạo Dương cho người giúp mình tìm kiếm cô...
Tuy ở thành phố A này Lãnh gia cũng có thế lực ngầm ở phía sau không kém Hàn gia, nhưng để điều người thì cần phải có sự đồng ý của Lãnh lão gia...
Dù chỉ gặp Sở Diệu Linh có vài lần nhưng Lãnh lão gia lại cực kỳ yêu thích cô, ông đang dưỡng bệnh bên nước Anh, nếu để ông biết chuyện cô mất tích, bệnh tình sẽ trở nên nặng hơn...
Bây giờ chỉ còn cách nhờ vào sự giúp đỡ của Hàn gia, Hàn Hạo Dương lo lắng cho người lật tung cả thành phố này để tìm cô...
Qua một lúc ngồi chờ đợi, điện thoại của Hàn Hạo Dương vang lên, giọng lạnh lùng đến đáng sợ...
_Sao rồi, đã tìm thấy cô ấy hay chưa..!
Trác Viễn bên kia nhanh chóng lên tiếng...
_Boss ngài mau đến vị trí mà tôi đã gửi, có manh mối của thiếu nhân rồi..!!
Cả hai lập tức lái xe đến vị trí mà Trác Viễn gửi, cảnh tượng trước mắt khiến cả hai phải trùng bước, xung quanh chỉ toàn là vách núi..
Trác Viễn thấy hai người đến nơi thì nhanh chóng chạy ra..
_Boss chúng tôi đã lần theo định vị trong điện thoại của thiếu phu nhân, thì phát hiện ra nơi này..!
_Khi đến nơi không thấy ai cả, chỉ thấy vài dấu chân người, phía dưới vách núi chúng tôi còn tìm thấy thứ này..!
Trác Viễn đưa chiếc túi xách mà cô thích nhất đến trước mặt anh, đây là món quà đầu tiên mà anh đã tặng cho cô, Sở Diệu Linh luôn mang theo bên mình..
Hàn Hạo Dương tay run rẩy mà cầm lấy, giọt nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, hai chân như không thể đứng vững nữa mà quỵ xuống, gào hét tên cô...

_Linh Linh em đang ở đâu, mau ra đây gặp anh đi được không, đùng đùa với anh như vậy nữa..!!
Lãnh Phong ở bên cạnh cũng chẳng khá hơn, nước mắt không ngừng rơi xuống, ôm chặt lòng ngực đầy đau đớn...
_Boss người của chúng ta đã xuống bên dưới tìm kiếm, thợ lặn cũng đã xuống biển tìm kiếm nhưng vẫn không tìm thấy thiếu phu nhân..!
Trác Viễn nhanh chóng lên tiếng báo cáo tình hình phía dưới...
_Tôi không cần biết, cho dù thế nào các người cũng phải tìm được cô ấy, nếu không đủ người thì quy động cảnh sát thành phố giúp chúng ta tìm..!!
Suốt mấy tiếng đồng hồ tìm kiếm, mọi người đều đã thấm mệt, nhưng tìm mãi chẳng thấy gì cả..
Đến tối...
Hàn Hạo Dương mang tâm trạng đau lòng, cả người như chẳng còn chút sức sống mà quay về nhà, tự nhốt mình trong phòng, dùng rượu để giải sầu, uống hết chai này đến chai khác...
Nhưng càng uống lại càng tỉnh, Hàn Hạo Dương uống hết không biết bao nhiêu là rượu, đến khi ngất mới dừng lại...
Suốt mấy ngày nay dù có tìm kiếm thế nào cũng không thể tìm được, Trác Viễn nhanh chóng vào trong báo cáo với anh...
_Boss, chúng tôi đã tìm kiếm mấy ngày nay, nhưng vẫn không tìm thấy thiếu phu nhân, chúng ta có nên dừng lại không..!
Trác Viễn nhìn Hàn Hạo Dương mà đau lòng, từ một tổng tài lạnh lùng kiêu ngạo, nay lại vì sự mất tích của thiếu phu nhân mà không còn sức sống như vậy..
_Tìm, lập tức tìm cho tôi, sống phải thấy người chết phải thấy xác..!!
_Đi tìm ngay cho tôi..!!
Hàn Hạo Dương tức giận ném chai rượu vào tường, khiến mảnh thủy tinh văng tứ tung trong phòng, Trác Viễn liền nhanh chân sợ hãi mà chạy khỏi phòng...
Mấy ngày nay, Hàn Hạo Dương luôn trong tình trạng nữa tỉnh nữa mê, luôn nhìn thấy bóng dáng của con gái anh yêu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.