Tinh Nhi khóc lớn, quỳ xuống dưới chân bà mà cầu xin, nhưng bà cũng đâu thể làm được gì để cho cô, chỉ biết im lặng mà nhìn cô tận nát cõi lòng..
Cũng trong lúc này từ phía xa xa kia một người nữa lại xuất hiện, ánh sáng chói mắt khiến cô phải nhíu mày...
Sở Diệu Linh từ từ bước đến gần cô, sau đó mới cất giọng nói...
_Tôi có thể nói chuyện với cô một lúc được không..!!!
Tinh Nhi tuy ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng gật đầu đồng ý ngay...
_Cô đến tìm tôi là muốn tôi trả lại thân xác này cho cô đúng không..!
Sở Diệu Linh nghe thấy thì liền bật cười thành tiếng, sau đó quay lại nhìn Tinh Nhi rồi nói...
_Tại sao tôi phải đòi trong khi thân xác này là của tôi, tôi muốn lấy lại lúc nào chẳng được..!!!
_Vậy cô muốn gặp tôi để nói chuyện gì..!
Tinh Nhi không hiểu cô ta muốn tìm mình để làm gì..
_Tôi muốn kể cho cô nghe một câu chuyện của riêng tôi, không biết cô có muốn nghe hay không..!!!
Sở Diệu Linh mĩm cười nhìn cô nói, sau đó nhận được cái gật đầu của Tinh Nhi thì bất đầu kể...
_Cô có biết trong thời gian qua tôi đã đi đâu, làm gì hay không..!!!
Tinh Nhi ngay lập tức lắc đầu nhìn Sở Diệu Linh, tò mò muốn biết...Sở Diệu Linh mĩm cười trước sự đáng yêu này của cô sau đó nói tiếp...
_Tôi đã lang thang đi khắp nơi, cô có biết khi tôi tỉnh lại, nhìn thấy cô và những người thân yêu của tôi, cùng nhau trò chuyện vui vẻ, khiến tôi rất tức giận..!!!
_Một tiểu thư kiêu căng, ngạo mạn như tôi, làm sao chấp nhận được chuyện này, mọi thứ bị người khác giành lấy, khiến tôi thật sự rất tức giận..!!!
_Càng tức giận hơn khi họ không nhìn ra sự khác biệt giữa tôi và cô, ngược lại còn rất yêu thương cô, kể cả người tôi yêu, Hạo Dương anh ấy cũng không ngừng quan tâm đến cô làm tôi tức điên lên, hận mình không thể bóp chết cô ngay...!!!
Sở Diệu Linh quay lại nhìn cô nói, Tinh Nhi cũng vô cùng ngạc nhiên với những gì mà Sở Diệu Linh đang nói, không ngờ vì mình mà cô lại trở thành linh hồn lang thang khắp nơi như vậy...
_Nhưng cô có biết không, khi tôi cứ đi lang thang như vậy, tôi lại nhìn thấy những mảnh đời còn đáng thương hơn tôi rất nhiều..!!!
_Họ tuy nghèo nhưng luôn muốn hi sinh bản thân mình để người thân yêu của họ được sống vui vẻ..!!!
_Không như tôi lúc còn sống chỉ biết làm ba mẹ mình buồn lòng, những người thân yêu dần dần xa lánh mình, mọi người xung quanh căm ghét..!!!
_Họ khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, cho tôi biết thế nào là yêu, là thương, biết hi sinh vì người mình yêu là như thế nào..!!!
Sở Diệu Linh nắm lấy bàn tay của cô, mĩm cười sau đó nói tiếp...
_Cảm ơn cô, suốt thời gian qua đã chăm sóc những người thân yêu của tôi, tôi chân thành cảm ơn cô..!!!
Tinh Nhi bị Sở Diệu Linh đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, không biết nên nói gì...
_Cô quay về đi, Hạo Dương anh ấy thật sự rất cần cô đó..!!!
_Cô để tôi quay về, cô không lấy lại thân xác này nữa sao..!
Sở Diệu Linh nhìn cô cười rạng rỡ, trước vẻ mặt ngây thơ này của cô, không nhịn được cười lớn...
_Này tôi hỏi thật, cô có phải là sát thủ không vậy, sao lại có bộ mặt yếu đuối như vậy chứ..!!!
Đúng là một ai khi yêu cũng trở nên mềm yếu như vậy, kể cả một sát thủ máu lạnh cũng sẽ như vậy...
_Cô nói vậy là có ý gì..!
Tinh Nhi không hiểu ý Sở Diệu Linh cho lắm...
_Tôi không muốn quay về nữa, nơi đó không còn thuộc về tôi, vậy tôi còn quay lại để làm gì, ngược lại nơi đó có người cần cô quay về..!!!
_Cô không biết rằng, lúc Hạo Dương anh ấy ở cạnh bên cạnh cô, anh ấy cười rất nhiều, hơn cả vì cô mà không ít lần rơi nước mắt..!!!
_Còn khi bên cạnh tôi, anh ấy luôn tìm cách tránh ra xa, ngay cả một cái nhìn thương hại cũng không có, cô không biết nước mắt đàn ông chỉ rơi vì người mình yêu hay sao..!!!
_Cô mau quay về đi, anh ấy đang đợi cô đấy, hai đứa bé kia cũng đang mong cô về lắm đó..!!!
Tinh Nhi vui mừng ôm lấy Sở Diệu Linh một cái, luôn miệng nói cảm ơn, vì Sở Diệu Linh thật lòng tát thành cho họ, nhưng vẫn muốn biết Sở Diệu Linh sẽ đi về đâu...
_Vậy cô sẽ đi đâu..!
_Tôi sẽ để mình tan biến vào bọt biển, thả mình theo từng con sóng lăn tăn, ngao du khắp nơi ngoài biển khơi..!!!
_Không còn nhiều thời gian nữa, cô mau quay về đi, tôi thật lòng chúc phúc cho hai người, nhờ cô chăm sóc ba mẹ của tôi, thay tôi báo hiếu cho họ..!!!
Sở Diệu Linh nói xong thì từ từ biến mất cùng với ba mẹ của cô, Sở Diệu Linh sau đó cố gắng đi tiếp đi tiếp để tìm đường quay về...
Hàn Hạo Dương hôm nay có hẹn với Cố Minh đến bar để uống rượu, lúc quay lại phòng bệnh của cô cũng đã quá khuya...
Bước đến bên cạnh cô, không thể kìm nén được nỗi đau mà không ngừng khóc lớn, khóc hét gọi tên cô, không ngừng trách cô không còn thương mình nữa, nên mới ngủ mãi như vậy mà chẳng chịu tỉnh lại...
_Vợ à, em hết thương anh rồi sao, sao em vẫn chưa chịu tỉnh lại..!
_Linh Linh em trả lời anh đi được không, em muốn anh làm sao em mới chịu tỉnh lại vậy hả..!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]